Bên trong đình Bạch Ngọc ở Thánh Sơn.
Người đàn ông mặc đồ trắng vẫn ngồi xếp bằng.
Nhưng giờ phút này, toàn thân người đó được bao bọc bởi một luồng khí tức sáng ngời, giống như tiên khí, thần bí huyền diệu, vô cùng phi phàm.
Những tiên khí này tựa như mây trôi bồng bềnh, không ngừng chuyển động xoay tròn quanh người mặc đồ trắng, hết sức thần kỳ, cuối cùng tất cả chậm rãi hội tụ về phía đỉnh đầu người đó.
Dường như người đó đang điều khiển những luồng khí giống như đám mây này, cẩn thận tập hợp chúng lại với nhau, ngưng tụ thành một quả cầu mây trên đầu.
Nhưng ngay khi những quả cầu mây chuẩn bị ngưng tụ thành hình!
Bốp!
Quả cầu mây đột nhiên nổ tung, rồi tan biến không còn dấu vết.
Người đàn ông mặc đồ trắng mở mắt ra, nhìn mây mù dần dần tiêu tan, ánh mắt trở nên vô cùng thâm thúy, khó lường.
Lúc này, một bóng người bước nhanh tới, sau đó hai đầu gối quỳ trên mặt đất, dập đầu với người mặc đồ trắng, nhưng không dám ngẩng đầu.
Người mặc đồ trắng không quay đầu lại, hồi lâu không nói gì, cũng không biết qua bao lâu, mới khàn giọng nói: "Người đâu?"
"Không thể trở về... mất hết liên lạc”, người quỳ trên mặt đất thấp giọng nói.
"Ai làm?"
"Trước mắt... chỉ có thể thấy là thần y Lâm ở Giang Thành...”
"Thần y Lâm ở Giang Thành ư? Chỉ là một người phàm tục ở Giang Thành nhỏ bé, mà có thể đối phó với thần tướng của Thánh Sơn sao?"
"Thần Võ Tôn cũng ở đó”.
"Vậy thì không có gì lạ nữa”.
Người đàn ông mặc đồ trắng đứng thẳng dậy nhìn về phía xa.
“Chủ thượng, có nên... nhằm vào Giang Thành không?”, người đàn ông bò trên mặt đất không dám ngẩng đầu, dè dặt hỏi.
“Gần đây tôi bận đột phá, không thể xuống núi, cử năm thần tướng còn lại đồng loạt đến Giang Thành, mang theo lệnh bài của tôi, đưa cho Thần Võ Tôn, nếu bà ta dám giúp Giang Thành thì giết ngay tại chỗ”.
Người đàn ông mặc đồ trắng tháo một miếng Bạch Ngọc Lệnh ở thắt lưng, rồi ném nó xuống đất.
Người đang bò trên mặt đất lập tức nâng lệnh bài bằng hai tay, hô lớn: "Vâng, thưa chủ thượng!"
"Lấy đầu của thần y Lâm và người thân của hắn đến đây, chặt xác ra, treo ở rừng cây dưới núi, cho mọi người thấy rõ, thông báo với cả thiên hạ, đồng thời đồ đạo!", người mặc đồ trắng lại nói.
Con ngươi của người đàn ông đang bò dưới đất co rút lại, đột nhiên ngẩng đầu lên, giọng điệu run rẩy: "Đồ... đạo ư?"
"Bây giờ bắt đầu luôn”.
Người mặc đồ trắng thơ ơ nói, sau đó lại nhắm mắt lại.
Người kia không dám phản bác, chỉ có thể thận trọng lui về phía sau.
Không lâu sau, một sắc lệnh lan truyền khắp Long Quốc.
Long Thiên Tử của Thánh Sơn chính thức phát động một cuộc đồ đạo với Giang Thành.
Mọi người đều khiếp sợ!
Trong phòng họp ở Giang Thành.
Lâm Chính đang thảo luận với mọi người.
Bụp!
Cánh cửa phòng họp bị đá thành từng mảnh.
Thần Võ Tôn đứng ở cửa với khuôn mặt lạnh lùng.
"Cửa không khóa mà”, Lâm Chính nhìn mảnh vụn dưới sàn, nói.
“Cậu biết cậu đã làm gì chưa hả?”, Thần Võ Tôn hung dữ hỏi.
“Xảy ra chuyện gì rồi?”, Lâm Chính bình tĩnh hỏi.
"Long Thiên Tử của Thánh Sơn chính thức phát động một cuộc đồ đạo với Giang Thành, đồng thời, năm vị thần tướng còn lại đều đã được điều động, xông về phía Giang Thành! Giang Thành xong đời rồi! Các cậu toang rồi!", Thần Võ Tôn rống to.
Vừa dứt lời, phòng họp bỗng yên lặng chết chóc.
Lâm Chính bình tĩnh nhìn chằm chằm bà ta, hồi lâu không lên tiếng.
Thần Võ Tôn lạnh lùng nói: "Thần y Lâm! Bây giờ tôi chỉ cho cậu một con đường! Lập tức dẫn theo những người xung quanh cậu chạy trốn! Chạy càng xa càng tốt, rời khỏi Long Quốc ngay và luôn! Biến mất im hơi lặng tiếng! Bây giờ trên trời dưới đất, không có ai có thể cứu cậu, không ai cả! Chạy trốn! Cậu có thể sống lâu hơn vài ngày, nếu không, kết cục của cậu sẽ vô cùng thê thảm! Cậu hiểu không?"