“Hả?”
Mọi người đều nhìn về phía Thần Võ Tôn đang đi đến.
Năm người nhìn người đến, không cảm thấy bất ngờ.
“Thần Võ Tôn? Ha ha, xem ra tin tức không sai, Thần Võ Tôn quả thật đang ở Giang Thành”, người đàn ông tóc vàng xám khẽ cười nói.
“Thần Võ Tôn, bà đến trợ giúp những người tầm thường này sao? Nếu như vậy, tôi chỉ có thể nói bà đã đưa ra một quyết định cực kỳ sai lầm”, cô gái tóc xanh khinh thường nói, trong mắt đầy vẻ khinh thường.
Cho dù Thần Võ Tôn có thực lực hơn người nhưng họ cũng không sợ.
Dù sao người đang đứng ở đây là năm vị thần tướng.
Nếu hợp lực lại thì Thần Võ Tôn cũng khó là đối thủ của họ, sao họ lại phải sợ?
“Thái độ của cô với tôi không được cung kính lắm nhỉ, tôi rất không thích”, Thần Võ Tôn lạnh lùng nhìn cô gái, lạnh nhạt nói: “Ngoài ra tôi cũng phải sửa lại một chút, tôi tới Giang Thành không phải là vì giúp thần y Lâm, tôi chỉ đơn thuần đến đây để chữa bệnh, tôi hy vọng sẽ không có bất kỳ điều gì quấy rầy trong thời gian tôi chữa bệnh, hiểu không?”
Bà ta vừa dứt lời, bốn thần tướng đó nhìn nhau, không nói gì.
Ý của Thần Võ Tôn đã rất rõ ràng rồi.
Nếu tiếp tục gây chuyện thì tức là đang đối đầu với bà ta.
“E là… bọn tôi khó hiểu đấy”.
Ngay lúc này người đàn ông tóc bạc nãy giờ luôn nhắm mắt ở phía sau đó bỗng mở mắt ra, lạnh nhạt nói.
“Hả?”
Thần Võ Tôn lập tức dời mắt nhìn người đàn ông đó.
Nhưng mặt người đó không cảm xúc nói: “Bọn tôi nhận được lệnh của chủ thượng đến đây để thực hiện một cuộc đồ đạo, tiêu diệt thần y Lâm, chủ thượng đã ra sắc lệnh, bọn tôi phải hoàn thành, bất kể là ai ở đây, bất kể là ai ngăn cản ở trước mặt bọn tôi thì đều là kẻ thù của bọn tôi. Thần Võ Tôn, tôi tôn trọng bà là tiền bối, tôi sẽ cho bà một cơ hội, bây giờ bà lập tức rời khỏi Giang Thành, như thế bà sẽ bình an vô sự”.
Mọi người ngạc nhiên, khó tin nhìn người đàn ông.
Nói kiểu gì thế?
Đây là đe dọa công khai.
Người này… thế mà lại dám đe dọa Thần Võ Tôn?
Ngông cuồng quá mức!
Thần Võ Tôn cũng rất ngạc nhiên, nhưng sau đó bà ta bình tĩnh lại.
Dù sao người đàn ông tóc bạc này cũng không tầm thường.
Hắn dám nói như thế chắc chắn là có tự tin.
Thế nhưng Thần Võ Tôn cũng là người tính tình cố chấp, lạnh lùng hỏi: “Nếu tôi không đi thì sao?”
“Giết!”
Người đàn ông tóc bạc lạnh lùng nói.
Mọi người run rẩy.
Thần Võ Tôn bật cười.
“Ha ha ha, tốt! Hay lắm! Thần Tướng của Thánh Sơn quả nhiên là danh bất hư truyền, có gan đấy! Đã nhiều năm vậy rồi, đây vẫn là lần đầu tiên tôi nghe được có người khiêu khích tôi như vậy”.
Nói đến đây, ý chí chiến đấu của Thần Võ Tôn lại dâng lên, đôi mắt cũng hiện lên sự điên cuồng vô tận: “Nếu đã như vậy, tôi sẽ chơi với các người, xem thử rốt cuộc người được Long Thiên Tử đích thân điều động đến mạnh đến mức nào”.
Bà ta siết chặt nắm đấm, xông đến trước.
Năm người không hề sợ, cũng lao đến trước, tích tụ khí kình, chuẩn bị chiến đấu.
Một cuộc đại chiến lớn sắp diễn ra.
Nhưng đúng lúc này một giọng nói lạnh nhạt vang lên.
“Thần Võ Tôn đại nhân, tôi đã nói rồi, bà đừng nhúng tay vào chuyện của tôi và Thánh Sơn, tôi sẽ đối phó với đám người này”.
“Hả?”
Thần Võ Tôn sửng sốt, quay đầu lại nhìn.
Lại thấy từng nhóm người Dương Hoa đang chạy đến đây.
Có tận hàng ngàn người, chẳng mấy chốc đã bao vây nơi này đến mức chặt chẽ.
Lâm Chính cũng đến.
Anh dẫn theo Nguyên Tinh, Mạn Sát Hồng, Cùng Đao sải bước đi đến trước mặt mọi người.
Đôi mắt lạnh lùng đó toát ra sát khí vô tận.
Anh nhìn đám người bị chém đầu, vẻ mặt càng trở nên bình thản.
“Thần y Lâm, đây chính là Thần Tướng của Thánh Sơn. Thực lực của chúng cực kỳ siêu phàm, một mình cậu không thể so sánh được, ngay cả tôi cũng không dám coi thường bản lĩnh của năm người họ, hay là tôi hợp sức với cậu đuổi chúng đi trước rồi tính”, Thần Võ Tôn nghiêng đầu trầm giọng nói.
“Thần Tướng? Tôi đã giết hai người rồi đấy, thêm năm người nữa đến thì sợ gì?”, Lâm Chính bình tĩnh nói.
“Cậu nói gì cơ? Cậu đã giết hai người hả?”
Sắc mặt cô gái tóc xanh rất khó coi.
“Vậy Cổn Thiên Lôi và Thích Hàn Sương đều đã chết trong tay mày sao?”, người đàn ông tóc bạc bình tĩnh hỏi.
Lâm Chính không đáp lời, chỉ nói: “Những người này của tao là do bọn mày giết nhỉ?”
“Chẳng phải là chuyện dễ thấy lắm sao?”, người đàn ông tóc vàng xám khẽ cười nói.
“Được lắm!”
Lâm Chính vỗ tay, gật đầu với người bên cạnh.
Mọi người hiểu ý, lập tức tản ra để trống vị trí xung quanh.
Thần Võ Tôn và năm Thần Tướng đều cảm thấy khó hiểu.
“Thần y Lâm, cậu định làm gì?”, Thần Võ Tôn thấp giọng hỏi.
“Nếu chúng đã giết người của tôi, tất nhiên tôi cũng muốn tự mình chỉnh đốn bọn chúng chứ”, Lâm Chính lấy mấy Hồng Mông Long Châm ra, đâm vào hai cánh tay, bình tĩnh nói.
“Cậu điên rồi à? Cậu muốn một mình đánh với năm Thần Tướng ư?”, Thần Võ Tôn tức giận nói: “Cậu có biết mình đang làm gì không?”