TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm Chính
CHƯƠNG 3140 "THẤY CÁI HỘP TRÊN KIA KHÔNG?"

Trong đại điện trống trải trước mặt, lúc này có từng bóng người đứng thẳng.

Những bóng người này bất động, không phải tượng, mà là xác chết.

Tuy nhiên, khoang ngực của những xác chết này đều bị mổ xẻ, nội tạng rỗng tuếch, rất đáng sợ.

Trải qua thời gian dài, những xác chết này đã được gió hong khô.

Có điều, đánh giá từ biểu cảm trên gương mặt của họ, rõ ràng lúc còn sống đã phải chịu đựng sự tra tấn vô nhân đạo.

Lâm Chính liếc nhìn, sắc mặt nghiêm túc.

"Từ vị trí của những người này, có thể thấy dường như bọn họ đã bị làm vật hiến tế”, Lâm Chính khàn giọng nói.

“Hiến… hiến tế ư?”, đôi chân của Tô Dư mềm nhũn, đôi môi anh đào run rẩy.

"Vị trí của bọn họ tạo thành một tà trận, có thể thấy bọn họ đã bị người bắt đi, dùng làm vật hiến tế để kích hoạt một trận pháp tà ác”, Lâm Chính nhỏ giọng nói.

Tô Dư chết lặng.

Đã bao giờ cô ta thấy thứ gì đáng sợ vậy đâu?

"Tiểu Du, đây là một cơ hội!"

Đúng lúc này, giọng nói của Lâm Chính đột nhiên vang lên trong đầu Tô Dư.

Toàn thân Tô Dư run rẩy, vừa định nói gì đó, trong đầu cô ta lại nghe thấy giọng nói của Lâm Chính: "Tiểu Du, đừng căng thẳng, tôi đang cố gắng dùng khí kình truyền âm để trao đổi với cô! Như vậy người khác sẽ không nghe thấy chúng ta nói gì, cô đừng mở miệng, chỉ cần nghe tôi nói là được”.

Tim Tô Dư đập loạn xạ, vội vàng lặng lẽ gật đầu.

"Tôi không biết gì về nơi này nhưng người phụ nữ kia chắc chắn biết gì đó. Nơi này có tà trận lớn như vậy, nhất định có rất nhiều cạm bẫy. Lát nữa cô đi sát theo tôi, chúng ta xông thẳng vào trong. Nếu có cơ quan cạm bẫy có thể ngăn cách bọn họ, cô hãy tìm cơ hội rời đi, tôi sẽ giúp cô ngăn cản bọn chúng”, Lâm Chính truyền âm nói.

"Còn anh thì sao...”

Tô Dư buột miệng thốt lên, nhưng vừa nói xong, cô ta vội vàng che miệng, lặng lẽ nhìn về phía sau.

May mắn thay, người phụ nữ mặc đồ đỏ cũng đang quan sát hiện trường, có vẻ như không chú ý đến lời nói của cô ta.

"Cô không cần lo lắng cho tôi! Chỉ khi cô rời đi, tôi mới không bị trói buộc”, Lâm Chính nhìn cô ta bằng ánh mắt kiên định.

Đôi mặt Tô Dư cụp xuống, không cách nào phản bác.

Quả thật, chính vì cô ta ở đây mà Lâm Chính mới bị người khác kiểm soát.

Nếu cô ta rời đi, sẽ là một sự trợ giúp lớn cho Lâm Chính.

Tô Dư dùng bàn tay nhỏ bé nắm chặt áo của Lâm Chính, không nói gì nữa.

"Bây giờ chúng tôi phải làm gì?"

Lâm Chính quay đầu lại, nhìn người phụ nữ mặc đồ đỏ, hỏi.

"Thấy cái hộp trên kia không?"

Người phụ nữ mặc đồ đỏ cầm thanh kiếm của mình chỉ vào ngai vàng trên đỉnh cung điện.

Ngồi trên ngai vàng là một bộ xương mặc quần áo lộng lẫy, bộ xương đội một chiếc vương miện, tay cầm một thanh trường kiếm, tay kia cầm một chiếc hộp kim cương tinh xảo. Mặc dù không biết trong hộp có thứ gì nhưng từ vẻ ngoài có thể thấy, thứ bên trong chắc chắn vô cùng quý giá.

"Người kia là Phạn Thiên Đại Thánh sao?", Lâm Chính hỏi.

“Đúng vậy, trong chiếc hộp trên tay là tinh hoa cả đời của Phạn Thiên Đại Thánh, anh tới đó lấy chiếc hộp đến đây cho tôi”, người phụ nữ mặc đồ đỏ cười nói.

"Chắc chắn chiếc hộp đó không dễ lấy, lấy tôi sẽ chết, không lấy cũng chết, đã như vậy, tại sao tôi phải nghe lời cô?", Lâm Chính bình tĩnh nói.

"Thần y Lâm, tôi biết anh sẽ nói như vậy, cho nên tôi sẽ cho anh một cơ hội”.

Người phụ nữ mặc đồ đỏ khẽ mỉm cười, sau đó giơ kiếm chém về phía vách núi đối diện.

Vèo!

Một tia kiếm khí hình lưỡi liềm bay ngang qua tà trận, đâm mạnh vào bức tường núi đối diện.

Ngay lập tức, bức tường núi vỡ vụn, một hang động xuất hiện.

"Tuy rằng đây là lần đầu tiên tôi tới, nhưng cũng có hiểu biết về nơi này. Hang động bên kia dẫn ra ngoài núi! Anh đi lấy nó đi, tôi sẽ để cô ta chạy tới hang động đó! Cho cô ta một con đường sống! Anh thấy thế nào?", người phụ nữ mặc đồ đỏ mỉm cười.

Đọc truyện chữ Full