“Hy vọng?”
Lâm Chính nhìn hang động kia, nhưng ánh mắt đanh lại, lòng đầy vẻ nghiêm nghị.
Với khả năng của Tô Dư, sao có thể đi xuyên qua tà trận này để chạy sang phía đối diện?
Cái gọi là hy vọng này không hề tồn tại.
Nhưng bây giờ cũng không còn lựa chọn nào khác.
Con đường phía sau bị người của người phụ nữ mặc đồ đỏ trấn giữ, không thể đột phá vòng vây ra ngoài trong thời gian ngắn được.
Chuyện đến đến nước này chỉ đành liều mạng thôi.
“Vậy được, tôi sẽ đi lấy”.
Lâm Chính nói.
“Lâm Chính.
Tô Dư vội kéo Lâm Chính lại, sốt ruột nói: “Không thể đi! Người phụ nữ này không tự mình đi mà lại bảo anh đi, chắc chắn là cực kỳ nguy hiểm, anh không được đi”.
“Tiểu Dư, cô yên tâm đi, không sao đâu”.
Lâm Chính mỉm cười nói.
“Lâm Chính”.
Tô Dư bật khóc ngay tại đó.
Lâm Chính vỗ nhẹ bàn tay cô ta, sau đó xoay người sải bước đi về phía trước.
Nhưng ngay khi anh vừa đi bước đầu tiên.
Vèo!
Cánh tay Lâm Chính bỗng run lên, vung một thanh kiếm dài sắc bén, xoay người chém về phía phụ nữ áo đỏ sau lưng.
Đó là kiếm thần Kinh Hồng giành được từ trong tay Lâm Anh Hùng ở nhà họ Lâm.
Kiếm thần toát ra kiếm ý dày đặc và mạnh mẽ như thể sắp xé toạc không trung, chém vỡ luân hồi, mang theo tất cả sức mạnh của trên người Lâm Chính chém mạnh vào người phụ nữ mặc đồ đỏ.
Nhưng ngay khi gần đến chỗ người phụ nữ mặc đồ đỏ.
Keng!
Một thanh bảo kiếm chặn kiếm Kinh Hồng lại.
Nhìn lại, thanh kiếm trong tay người phụ nữ đã ra khỏi vỏ, chuẩn xác chặn được thế tấn công của Lâm Chính.
“Thần y Lâm, tôi biết anh sẽ ra tay vào lúc này mà, tiếc là chút kỹ năng này của anh không qua mắt được tôi đâu”, người phụ nữ mặc đồ đỏ khẽ cười nói.
“Vậy à? Vậy cô có biết nhát kiếm này của tôi chỉ là mồi nhử không?”, Lâm Chính lạnh nhạt nói.
“Mồi nhử?”
Người phụ nữ mặc đồ đỏ sửng sốt.
Vèo vèo vèo...
Chỉ thấy mười mấy cây châm bạc rơi xuống trên đỉnh đầu cô ta, toàn bộ đều đâm vào huyệt chết trên người cô ta.
Châm bạc như sao băng vừa hung hãn vừa độc đoán, sức lực rất lớn.
Một khi bị trúng một cây châm bạc e là sẽ chết ngay tại đó.
Nhưng người phụ nữ mặc đồ đỏ sao có thể để mình dễ dàng bị khống chế như thế? Cô ta thầm hừ một tiếng, ngón tay hơi động đậy.
Vù!
Cương khí kiếm lực tinh thuần bao phủ lấy cả người cô ta.
Bùm bùm bùm!
Châm bạc va chạm với cương khí đó lập tức phát ra tiếng nổ.
Sức phá hủy đáng sợ khiến mấy người áo đen xung quanh đều chấn động văng ra xa.
Người phụ nữ mặc đồ đỏ cũng bị chấn động.
Đến khi sức phá hủy này tan biến, mọi người hoàn hồn lại mới nhìn thấy Lâm Chính đã đứng giữa tà trận, một người một kiếm đứng ở đó.
Còn Tô Dư đã chạy đến trước hang động, đầu chui vào trong hang định chạy trốn.
Người phụ nữ mặc đồ đỏ híp mắt.
“Thần y Lâm thật xảo quyệt! Thế mà lại có thể nghĩ ra được cách này, anh muốn ngăn cản bọn tôi để tranh thủ thời gian cho cô gái đó chạy trốn?”, người phụ nữ mặc đồ đỏ mỉm cười nói.
“Nếu có thể, tôi còn muốn giết các người nữa cơ”, Lâm Chính bình tĩnh nói.
“Ha ha, e là anh không làm được đâu. Thần y Lâm, trong mắt tôi anh chẳng có gì lợi hại cả, tôi giết anh thật sự quá dễ. Nhưng tôi phải nói cho anh biết, mục đích tôi dẫn anh tới đến đây là muốn giết chết trái tim anh, nếu đã giết chết trái tim thì đương nhiên là muốn xé nát tim phổi của anh, khiến anh phải đau đớn, sống không bằng chết, nên tôi sẽ giết anh dễ vậy đâu”, người phụ nữ mặc đồ đỏ cười nói.
Lâm Chính sửng sốt, cảm thấy mấy lời của người phụ nữ này hơi kỳ lạ.
“Ý cô là gì?”, anh ngờ vực hỏi.
Thế nhưng ngay sau đó.
“A!”
Tiếng hét của Tô Dư bỗng vang lên từ trong hang động đằng sau đó.
Lâm Chính kinh hãi, quay phắt lại.