“Đúng, tôi đang đe dọa cô đấy, thế thì sao? Có vấn đề gì không?”, Lâm Chính lạnh lùng đáp.
“Nực cười, một cái hộp bỏ đi mà thôi, anh nghĩ tôi sẽ quan tâm sao? Anh muốn chém thì chém đi”, người phụ nữ mặc áo đỏ nhún vai, tỏ vẻ không quan tâm.
“Hộp bỏ đi? Cô nghĩ tôi bị ngu sao? Tưởng tôi không biết trong chiếc hộp này là thứ gì?”, Lâm Chính hừ một tiếng, nói: “Nếu tôi đoán không lầm thì trong chiếc hộp này chứa truyền thừa một đời của Phạn Thiên Đại Thánh đúng không? Đạo phi thăng nằm trong chiếc hộp này đúng không?”.
Người phụ nữ mặc áo đỏ nghe vậy thì thay đổi nét mặt, nhưng chẳng mấy chốc đã khôi phục bình thường: “Đoán? Nói vậy thì những điều này anh cũng chỉ đoán mò thôi?”.
“Cũng không hoàn toàn là đoán mò, tôi cũng hiểu chút trận pháp, đương nhiên có thể nhận ra được chút ít. Đại trận này trông có vẻ phức tạp, nhưng thực ra tất cả hướng đi của trận văn đều tuân theo cửu cung bát quái. Điểm tận cùng của chúng đều nằm ở trận điểm dưới chân tôi, nói cách khác là trên chiếc hộp kim cương này. Nếu tôi hủy nó đi, e rằng cả đời các người cũng đừng mơ tới chuyện phi thăng thành tiên”, Lâm Chính thản nhiên nói.
Người phụ nữ mặc áo đỏ lập tức nghiêm túc hơn, lạnh lùng nói: “Phi thăng thành tiên? Đó là chuyện hư vô huyền ảo đến mức nào? Anh nghĩ chúng tôi sẽ quan tâm sao? Mất thì cứ cho nó mất! Hôm nay tôi chủ yếu chỉ muốn hủy diệt lòng tin của anh, giày vò anh, anh muốn hủy thì hủy, đừng tưởng chúng tôi sẽ quan tâm!”.
“Không quan tâm thì tùy thôi, tôi cũng không có cách nào cứu được người, cô muốn giết thì giết, muốn giày vò thì giày vò, đó là chuyện của cô. Cô giết người của cô, tôi hủy hộp của tôi, không liên quan đến nhau”, Lâm Chính lạnh lùng nói.
“Ồ? Anh có ý gì? Chẳng lẽ anh định trơ mắt nhìn chúng tôi giết người này?”, người phụ nữ mặc áo đỏ nghiêm túc hỏi.
“Không phải tôi không muốn cứu cô ấy, mà là tôi không thể cứu được, cô muốn giết cứ giết”.
“Anh nỡ lòng à? Ha, anh đừng có giả vờ không quan tâm, mấy trò này không lừa được tôi đâu!”, người phụ nữ mặc áo đỏ cười lạnh lùng, đột ngột trở tay chém một kiếm.
Trong chớp mắt, Tô Dư bị chém đứt một bàn tay, máu văng tung tóe.
Bàn tay trắng trẻo xinh đẹp đó rơi xuống đất.
Tim Lâm Chính đập thình thịch, suýt thì không kiểm soát được biểu cảm. Nhưng anh vội vàng giữ vững thần thái, trên mặt không có chút dao động nào, không hề do dự giơ kiếm trong tay lên chém về phía chiếc hộp.
“Dừng tay!”.
Người phụ nữ mặc áo đỏ thấy vậy lập tức quát lên.
“Sợ rồi à?”, Lâm Chính lạnh lùng hỏi.
“Anh thật sự không quan tâm đến người phụ nữ này sao?”, ánh mắt của người phụ nữ mặc áo đỏ trở nên lạnh lẽo.
“Cô phải hiểu rằng cô ta không phải vợ tôi, cô ta chỉ là chị của vợ tôi, chị họ của vợ tôi! Lẽ nào tôi phải hi sinh tính mạng mình vì cô ta? Có lẽ tôi có chút tình cảm với cô ta, nhưng không nhất thiết để cho cô lấy cô ta ra đe dọa tôi! Huống hồ, bây giờ tôi cũng không cứu được cô ta, dù cô có chém cô ta ra làm trăm mảnh, tôi cũng không có cách nào khác. Tôi nghĩ cô ta cũng sẽ hiểu cho tôi!”, Lâm Chính lạnh nhạt nói.
Người phụ nữ mặc áo đỏ im lặng.
Một lúc sau, cô ta hít sâu một hơi, nói: “Xem ra không bắt vợ anh tới đây thì anh không biết mùi đau khổ”.
“Bây giờ người cảm thấy đau khổ nên là cô mới phải!”.
Nói xong, Lâm Chính tiếp tục nâng kiếm, chém xuống một cách dứt khoát.
Người phụ nữ mặc áo đỏ không do dự nữa, trong nháy mắt hóa thành tàn ảnh lao vụt về phía Lâm Chính.
Tốc độ của cô ta được đẩy lên đến cực hạn, lao nhanh về phía Lâm Chính, định ngăn anh lại trước khi kiếm trong tay anh chém về phía hộp.
Trong lúc nguy cấp...
Vù!
Lâm Chính đột nhiên cầm hộp lên, chạy ngược về phía người phụ nữ mặc áo đỏ.
Người phụ nữ mặc áo đỏ kinh hãi, vội vàng giơ kiếm lên, vào tư thế phòng ngự.
Nhưng Lâm Chính lại lướt qua người cô ta vòng ra phía sau.
“Cái gì?”.
Người phụ nữ mặc áo đỏ biến sắc, lúc này mới ý thức được Lâm Chính không hề muốn tấn công mình, mà là muốn cứu Tô Dư ở phía sau!
“Chặn anh ta lại!”, người phụ nữ mặc áo đỏ quay người hét lên.
Nhưng tất cả đã không kịp nữa!
Keng!
Lâm Chính vung kiếm tạo ra hàng loạt kiếm ảnh, thoáng chốc phanh thây hai người áo đen bên cạnh Tô Dư, kéo Tô Dư ra khỏi trận điểm.
Anh ôm chặt Tô Dư đã hôn mê, cấp tốc lùi về sau.
Người phụ nữ mặc áo đỏ và một nhóm người áo đen vội vàng đuổi theo.
Lâm Chính nhìn quanh, hoàn toàn không còn chỗ nào để tránh, trong lúc bất đắc dĩ chỉ đành lao vọt về phía cửa hiến tế.