TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm Chính
CHƯƠNG 3144 KHÔNG KHÍ CŨNG TRÀN NGẬP MÙI MÁU TƯƠI.

“Gì cơ?”

Lâm Chính biến sắc.

“Ngay từ đầu, mục tiêu của tôi là anh. Trận pháp oán hận này cần máu của người có oán khí mới có thể kích hoạt được nó. Tôi lấy máu của cô ta cũng không thể kích hoạt được đại trận. Chỉ có máu của anh mới có thể kích hoạt đại trận hoàn toàn, máu của anh tràn đầy oán hận, lúc này lòng anh cũng cực kỳ phẫn nộ. Chỉ có loại máu như vậy mới có thể cung cấp năng lượng vô hạn cho đại trận”, người phụ nữ mặc đồ đỏ cười nói.

Lâm Chính siết chặt nắm đấm, hai mắt đỏ ngầu.

Nhìn Tô Dư càng yếu dần, gần như bị choáng, Lâm Chính tức giận gào lên rồi lao đến lần nữa.

Anh lấy Hồng Mông Long Châm ra rồi đâm vào trên người, sức mạnh Vạn Sát, thần lực Thiên lôi và sức mạnh dị hỏa cùng được phóng ra, uy lực Lạc Linh Huyết trong tay càng được bùng nổ.

Thoáng chốc cảm giác áp bức cực lớn ập đến.

Ánh mắt người phụ nữ mặc đồ đỏ căng chặt, vẻ mặt trở nên nghiêm túc, vung kiếm trong tay lên, cuốn lấy sóng kiếm đánh về phía Lâm Chính.

Vèo vèo vèo...

Sức mạnh của cả hai điên cuồng lao đến, sau đó là tiếng nổ ầm ầm, sinh ra từng vòng sức mạnh hủy diệt trời đất, lan tràn ra xung quanh, cả cung điện đều bị chấn động đến mức rung lắc.

Người đồ đen xung quanh đều văng ra xa.

Sóng xung kích lan đến chỗ Tô Dư nhưng lại bị một lớp khí màu đỏ nhạt bao quanh.

Cô ta đã bị đại trận trói buộc, sắp hợp một thể với đại trận.

Lâm Chính càng lúc càng sốt ruột, nghiến răng đến mức sắp vỡ.

Thực lực của người phụ nữ mặc đồ đỏ rất hung hãn, không thể dễ dàng đột phá phòng thủ của cô ta để cứu Tô Dư.

Cứ như thế Tô Dư sẽ chết vì mất máu.

Hơn nữa không biết đại trận đó có khả năng gì, nếu giống các thi thể khác, bị đại trận lấy hết nội tạng, chỉ còn lại một lớp da, như vậy cho dù Lâm Chính có bản lĩnh nghịch thiên cũng sẽ khó mà cứu được cô ta.

Làm sao đây?

Ánh mắt Lâm Chính trở nên lạnh băng, hoang mang lo sợ.

Cả trận pháp dường như đã được kích hoạt, hoa văn trận pháp dưới chân đều tỏa ra ánh sáng đỏ rực, cung điện đỏ rực, không khí cũng tràn ngập mùi máu tươi.

Không thể cứ để như thế được.

Nếu không Tô Dư sẽ bị hiến tế, như vậy thì không thể cứu vãn được.

Nhưng mạnh mẽ tấn công là điều không thể.

Làm sao mới ổn đây?

Rốt cuộc giờ phải làm sao?

Lòng Lâm Chính loạn thành một mớ.

Anh cố sức hít thở để bình ổn lại sự nóng nảy và điên cuồng trong lòng.

Càng vào những lúc thế này thì càng phải bình tĩnh.

Trái tim Lâm Chính dần trở nên bình tĩnh.

Lúc này phải tìm được điểm phá vỡ cục diện.

Đối phương không muốn giết chết mình mà muốn giày vò mình, nhưng… cô ta vẫn còn mục đích khác.

Đó là truyền thừa Phạn Thiên Đại Thánh.

Nếu có thể lấy truyền thừa Phạn Thiên Đại Thánh để cưỡng ép có lẽ có cơ hội thay đổi cục diện.

Lâm Chính nghĩ rồi bỗng lùi về sau mấy bước.

“Hả?”

Người phụ nữ mặc đồ đỏ sửng sốt, vẫn chưa kịp phản ứng.

Vụt!

Lâm Chính bỗng lùi về sau cực nhanh, chạy đến chỗ ngai vàng cao nhất.

Tốc độ cực kỳ nhanh khiến người khác không kịp đề phòng.

“Cái gì?”

Hơi thở người phụ nữ mặc đồ đỏ như ngừng lại, sau khi phản ứng lại thì lập tức đuổi theo tấn công.

Nhưng cuối cùng vẫn chậm một bước.

Lâm Chính một bước đi trước lao đến trước bộ xương đó, cướp hộp đá kim cương từ tay hắn, sau đó rút thần kiếm Hồng Kinh ra đè lên hộp kim cương: “Đứng lại”.

Người phụ nữ mặc đồ đỏ đang lao đến dừng bước.

Cô ta nhìn Lâm Chính chằm chằm: “Anh muốn làm gì?”

“Nếu còn bước đến đây một bước thì tôi sẽ hủy cái hộp này”, Lâm Chính nói.

“Thần y Lâm, anh đang uy hiếp tôi sao?”, người phụ nữ mặc đồ đỏ đanh mặt, bỗng cười hỏi.

Đọc truyện chữ Full