TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm Chính
CHƯƠNG 3154 "RỜI ĐI CÀNG SỚM CÀNG TỐT”.

"Vậy thì tốt!"

Tô Nhu lườm mắt với Tô Dư, sau đó đứng dậy cúi đầu trước Lâm Chính: "Thần y Lâm, cảm ơn anh lần này đã chăm sóc cho Tô Dư, tôi thay mặt cả nhà tôi bày tỏ lòng cảm ơn với anh”.

“Không sao, Tiểu Dư cũng được coi là nhân viên của tôi, là do tôi không bảo vệ tốt cho cô ấy cho nên đây là việc tôi nên làm”, Lâm Chính lắc đầu.

Vết thương của Tô Dư được tuyên bố với người ngoài là do gặp tai nạn trong quá trình quay phim.

Dù sao bây giờ cô ta cũng là người của công chúng, nhất cử nhất động đều bị vô số cặp mắt theo dõi, đương nhiên phải kiếm cớ để cho qua chuyện.

"Tiểu Dư, chắc hẳn thần y Lâm có chuyện muốn nói với em, chị không quấy rầy nữa, lát nữa nhớ uống canh trên bàn, chị về trước nhé”, Tô Nhu nói.

“Vâng thưa chị Nhu”, Tô Dư gật đầu.

"Thần y Lâm, tôi đi trước đi”, Tô Nhu lại gật đầu.

"Tiểu Nhu... à, cô Tô, cô về trước đi”, Lâm Chính do dự muốn nói lại thôi, cuối cùng thở dài một hơi.

Tô Nhu bối rối liếc nhìn Lâm Chính, rồi quay lưng bỏ đi mà không hỏi thêm câu nào.

Sau khi Tô Nhu rời đi, Lâm Chính quay đầu lại nói: "Tiểu Dư, cô không sao chứ?"

“Lâm Chính, tôi không sao, nghỉ ngơi một thời gian sẽ ổn thôi”, Tô Dư cười nói.

Thuốc mà Tô Dư sử dụng đều là thuốc tốt do Lâm Chính cất giữ, mặc dù năng lực hồi phục cơ thể của cô ta không bằng Lâm Chính nhưng dưới tác dụng của thuốc, việc hồi phục rất đáng kinh ngạc, vốn dĩ ít nhất cũng phải mất nửa năm, bây giờ nhờ có những loại thuốc thần này, mới vài ngày trôi qua cô ta đã khôi phục.

"Không sao thì tốt”, Lâm Chính gật đầu, suy nghĩ rồi nói: "Tiểu Dư, cô có thể giúp tôi một việc không?”

"Việc gì vậy?", Tô Dư sửng sốt, khó hiểu hỏi.

Trong suy nghĩ của cô ta, Lâm Chính không có gì là không làm được, hoàn toàn thông thạo mọi thứ.

Anh ấy cần mình giúp gì nhỉ?

“Tôi muốn cô tìm cách để đưa mấy người Tiểu Nhu rời khỏi Giang Thành”, Lâm Chính khàn giọng nói.

"Rời khỏi Giang Thành ư?"

Tô Dư sửng sốt.

"Ừ, bọn họ ở chỗ này quá nguy hiểm”.

Lâm Chính khàn giọng nói: "Có lẽ cô không biết nhiều chuyện về tôi, tôi cũng không thể giải thích rõ với cô trong thời gian ngắn được. Tôi chỉ có thể nói cho cô biết, kẻ địch của tôi không giống những lần trước, lần này tôi phải đối phó với bọn chúng, tôi lo không bảo vệ an toàn được cho bọn họ. Bởi vì ngay cả thực lực của đối phương, tôi cũng không đoán ra được, cho nên hi vọng mọi người có thể rời khỏi Giang Thành trước. Tôi đã từng thuyết phục Tiểu Nhu, bảo cô ấy rời đi mà cô ấy không đồng ý, tôi cũng không thể nói thật với cô ấy, cho nên mới nhờ cô đưa bọn họ rời đi”.

"Là vậy sao?"

Tô Dư ngoan ngoãn gật đầu, cười nói: “Anh yên tâm, chuyện này cứ giao cho tôi, vừa đúng lúc tôi có vai diễn mới ở tỉnh khác, tôi sẽ lấy cớ này dẫn mọi người đi du lịch một chuyến”.

"Được”.

Lâm Chính gật đầu, bình tĩnh nói: "Nhưng người quản lý của cô nên đổi đi. Tôi đã điều tra ra rồi, lần này là do người đại diện của cô ép cô đi gặp người kia đúng không? Kẻ tham tiền như vậy sẽ chỉ bán đứng cô thôi, không thích hợp để làm người quản lý của cô”.

“Ừ”, Tô Dư gật đầu.

"Cô nghỉ ngơi cho tốt, lát nữa tôi sẽ bảo Mã Hải sắp xếp cho cô rời đi”.

“Vội vàng như vậy à?” Tô Dư sửng sốt.

"Rời đi càng sớm càng tốt”.

"À… được thôi”.

Tô Dư gật đầu.

Cô ta cũng nhìn ra đám người kia vô cùng hung tợn, căn bản không phải loại người mà cô ta có thể đối phó, quả thật sớm rời đi mới là lựa chọn tốt nhất.

Cô ta không muốn trở thành gánh nặng cho Lâm Chính nữa.

Sau khi dặn dò xong chuyện của Tô Dư, Lâm Chính quay trở lại phòng luyện đan, lấy hộp đá kim cương và mảnh vải ra, bắt đầu tập trung cao độ để nghiên cứu.

Đọc truyện chữ Full