TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm Chính
CHƯƠNG 3160 ĐÓ LÀ MỘT LỜI CẢNH CÁO.

Choang! Chén trà bị đập xuống đất, vỡ thành năm, sáu mảnh.

Cô hầu gái ở bên cạnh vội vàng quỳ phụp xuống. Những người đứng ở cửa cũng run rẩy quỳ xuống theo.

“Đám vô dụng các người làm ăn kiểu gì vậy? Tại sao lại để lộ tin ra ngoài? Tại sao lại thành ra thế này? Một lũ vô dụng”, người phụ nữ bị băng bó khắp người ngồi dựa vào giường, tức giận chỉ vào đám người đang quỳ dưới đất.

“Đại…đại nhân bớt giận. Chúng tôi cũng không biết tại sao tin tức lại bị lọt ta ngoài”, đám thuộc hạ run rẩy nói.

“Vô duyên vô có tin tức sao lọt ra ngoài được? Chắc chắn là các người đã sơ suất”, người phụ nữ mặc áo đỏ quát lớn và đập bàn.

Chiếc bàn nứt ra...Sau đó cô ta đập mạnh kẻ đang quỳ trước mặt. Người này không kịp kêu lên, bị đập chết ngay tại chỗ.

“Á”.

Mấy người hầu gái trong phòng hét lớn, cúi đầu sát đất, run lẩy bẩy.

Cô gái mặc áo đỏ vô cùng tức giận. Sát khi từ người cô ta phát ra hừng hực giống như chuẩn bị khai sát giới.

Đúng lúc này có tiếng cười vang lên: “Đại nhân bớt giận, giờ đại nhân bị thương khắp người, nếu nổi giận sẽ khiến khí tức bị rối loạn mất”, một thanh niên mặc áo giáp màu xanh, lưng đeo kiếm mềm bước vào.

“Bái kiến đại nhân”, người đàn ông chắp tay mỉm cười.

“Là cậu?”

Cô gái mặc áo đỏ lập tức đanh mặt, hừ giọng: “Cậu tới làm gì?”

“Chủ thượng biết đại nhân sẽ nổi giận nên đã bảo tôi tới an ủi người, để người được thoải mái”, người thanh niên mặc áo giáp cười nói.

“Vậy sao?”

Cô gái mặc áo đỏ mặt lạnh tanh: “Vậy chủ thượng biết chuyện này thì phản ứng thế nào?”

“Chủ thượng sẽ xử lý. Theo như thông tin chúng tôi điều tra thì hình như chuyện này được truyền đi từ Giang Thành. Vì vật rất có thể là từ chỗ thần y Lâm”, người thanh niên mặc áo giáp xanh nói.

“Lại là thần y Lâm. Tên chó má ấy, tuyệt đối không thể bỏ qua cho hắn”, người phụ nữ nghiến răng.

“Đại nhân yên tâm, thần y Lâm của Giang Thành sớm muộn cũng sẽ chết thôi. Anh ta sống lâu quá rồi nên mới dám đối đầu với chủ thượng như vậy. Anh ta là người đầu tiên dám làm thế đấy. Kết cục của anh ta sẽ thê thảm hơn bất kỳ kẻ địch nào khác của chủ thượng. Chủ thượng chắc chắn sẽ lấy mạng của anh ta”, người đàn ông mỉm cười.

“Nhưng theo tôi được biết lần này phía quan chức của Long Quốc cũng ra tay. Chủ thượng sẽ đối phó như thế nào?”, người phụ nữ trầm giọng.

Thực ra những thế lực khác mà tới đây thì cô ta không bận tâm, vì như vậy khác gì họ tự tìm đường chết.

Còn quan chức Long Quốc mà ra tay thì tính chất của sự việc lại khác. Cô ta biết rõ sức mạnh thực sự của giới chức trách Long Quốc là thế nào. Nếu đối đầu với họ thì dù là thiên kiêu số một cũng chưa chắc chiếm thế thượng phong.

“Đại nhân, tôi nói rồi, đại nhân không cần lo lắng, chủ thượng có cách. Giờ đại nhân chỉ cần dưỡng thương. Chủ thượng hiện tại đang thiếu người. Nếu đại nhân có thể hồi phục nhanh hơn, giúp đỡ được chủ thượng thì tốt. Chứ ngồi lo lắng thì có phải là sẽ lãng phí thời gian không?”, người thanh niên cười nói.

Dứt lời, cô gái mặc đồ đò bỗng hằm hằm sát khí. Thế nhưng người đàn ông cũng chẳng hề sợ hãi.

Người phụ nữ hừ giọng, không làm gì chỉ lạnh lùng nói: “Biến đi”

Người đàn ông bèn chắp tay rời đi. Người phụ nữ siết chặt nắm đấm sau đó ngồi khoanh chân, nhắm mắt dưỡng thần.

Lúc này đã có rất nhiều người của giới võ đạo tập trung dưới chân núi Thánh Sơn. Bọn họ chọn một người tên là Cổ Dịch Mộng làm đại diện tới Thánh Sơn.

Cổ Dịch Mộng là người đàn ông tầm 50 tuổi, có thiên phú phi phàm. Hồi trẻ ông ta ngao du thiên hạ, thích kết giao nên quen biết rộng rãi. Để ông ta làm đại diện mọi người đều đồng ý.

“Thiên kiêu hạng nhất mong hãy ra mặt”, Cổ Dịch Mộng hét lớn.

Bọn họ không dám tự ý lên núi. Bởi vì đường lên núi đã bị cao thủ của Thánh Sơn phong tỏa. Nếu họ cố tình thì sẽ xảy ra chiến tranh. Nếu không vì bất đắc dĩ thì họ cũng sẽ không đối kháng với Thánh Sơn Thế nhưng chẳng có ai hồi đáp.

“Mong thiên kiêu hạng nhất ra gặp mặt”, Cổ Dịch Mộng lại hét tiếp. Vẫn chỉ có tiếng hét của ông ta vang vọng không gian.

“Các người ở đây quấy nhiễu chủ thượng. Mau rời đi ngay thì chúng tôi sẽ không truy cứu. Nếu không các người sẽ chết không có đất chôn đấy”.

Đó là một lời cảnh cáo.

Cổ Dịch Mông chau mày, chắp tay nói: “Chúng tôi đấy đây không phải để gây sự mà là muốn nhận được lời giải thích từ thiên kiêu. Rất nhiều bạn bè người thân của chúng ta đã được đưa tới đây xây võ trường. Giờ võ trường đã hoàn thành, mong thiên kiêu thả người. Chỉ cần nhìn thấy họ thì chúng tôi sẽ đi ngay”

Dứt lời, vài bóng hình bước ra.

Đám người Cổ Dịch Mộng nín thở, vội ngước nhìn. Đi đầu là một người mặc huyết bào: “Vì vậy, các người kéo tới đây là vì muốn gây rắc rối cho chủ thượng đúng không?”

“Chúng tôi không có ý đó”, Cổ Dịch Mộng vội nói.

“Ba giây”

Người kia có vẻ không muốn nhiều lời, chỉ cắt ngang lời của Cổ Dịch Mộng. Hắn đưa ra ba ngón tay: “Ba giây và cút khỏi đây, nếu không cút thì giết hết”.

Đọc truyện chữ Full