Cao thủ của Thánh Sơn trên đường núi đã đưa ra tối hậu thư.
Không ai thắc mắc về quyết định của bọn chúng.
Suy cho cùng, Thánh Sơn cao ngạo, thực lực phi thường vượt bậc, sao có thể quan tâm đến cảm xúc của những người này?
Nhưng chỉ với một tiếng hét lớn, đám người này sao có thể ngoan ngoãn rời đi?
Suy cho cùng, người thân và bạn bè của họ vẫn ở trên Thánh Sơn, hơn nữa còn có thể gặp nguy hiểm bất cứ lúc nào.
"Thưa đại nhân, chúng tôi chỉ hy vọng người thân và bạn bè có thể bình an trở về, không có ý đắc tội với Thánh Sơn, càng không có ý đắc tội với Long Thiên Tử! Mong đại nhân cho phép chúng tôi gặp Long Thiên Tử, nói rõ chuyện này, nếu Long Thiên Tử chịu thả người của chúng tôi thì chúng tôi sẽ rời đi ngay, không bao giờ bước vào Thánh Sơn nửa bước!”, Cổ Dịch Mộng vội vàng ôm quyền hành lễ, lời nói và hành động đều rất cung kính.
“Mày không nghe thấy tao nói gì sao?”, sắc mặt người đàn ông lạnh như băng, lập tức trầm giọng nói.
“Đại nhân!”
“Một!”người đàn ông lập tức đếm số, thanh âm lạnh lùng không chút khách khí.
Dường như không muốn nói thêm lời nào nữa.
“Đại nhân! Hà tất gì phải như vậy? Hãy cho chúng tôi một cơ hội!", Cố Dịch Mộng lại vội vàng hét lên.
“Hai!”, người đó lại tiếp tục đếm, có một người đàn ông đứng trên sườn núi, từ trên cao nhìn xuống đám người bên dưới.
Biểu hiện kiêu căng và ngạo mạn, như thể những người trước mặt anh ta là con kiến bò trên mặt đất, bị anh ta khinh bỉ và coi thường.
Cố Dịch Mộng cau mày, không còn kêu lên nữa, chỉ nghiêm nghị nhìn chằm chằm vào người đó.
Những người ở phía sau cũng từ từ tiến đến, nhìn chằm chằm vào người đó.
“Còn không chịu đi sao? Đếm đến ba rồi kìa!”
Đôi mắt của người đàn ông bắt đầu đằng đằng sát khí, một vài cao thủ của Thánh Sơn đứng bên cạnh hắn cũng bước lên phía trước, tay cầm lấy vũ khí đang đặt ở thắt lưng .
Nhìn bộ dạng này, e rằng sắp đánh nhau tới nơi.
Đúng lúc này, vô số bóng người xuất hiện từ bốn phương tám hướng.
Bọn họ chẳng khác nào biển người, nhao nhao lao đến từ khu rừng và con đường nhỏ bên cạnh.
Tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm những cường giả của Thánh Sơn, trên mặt mỗi người mang theo vẻ coi thường cái chết, không chịu bỏ cuộc.
Những cao thủ của Thánh Sơn sững sờ.
Chỉ thấy xung quanh càng lúc càng đông người hơn, không bao lâu, người tụ tập ở dưới chân núi đã lên đến mấy chục nghìn người.
Bấy giờ đám cao thủ của Thánh Sơn đều cảm thấy sợ hãi.
Bọn chúng kinh ngạc nhìn xung quanh, trong đầu kêu ong ong.
Bọn chúng không ngờ những người xung quanh đã đến đông như vậy.
Mấy chục nghìn người biết võ thuật, trong đó không thiếu cường giả, toàn bộ đều đổ về đây.
Họ muốn làm gì?
Muốn khiêu chiến với Thánh Sơn sao?
Chỉ dựa vào mấy người bọn chúng, e rằng không đủ sức để cản mấy người này.
“Các người... các người muốn làm gì? Mau lùi ra cho tôi! Lùi ra!”
Một cường giả Thánh Sơn lập tức rút kiếm từ trong thắt lưng, chỉ vào đám người đang bao quanh và hét lớn.
Nhưng đám người xung quanh không có bất kì động tĩnh nào, ngược lại cứ như không nghe thấy lời hắn nói.
"Lũ khốn! Chẳng lẽ các người định đối địch với Thánh Sơn sao? Tôi nói cho các người biết! Làm kẻ địch của Thánh Sơn không ai có kết cục tốt đẹp đâu! Nếu các người trở thành kẻ thù của Thánh Sơn, tôi đảm bảo rằng các người sẽ chết không có đất chôn thân!", người đó hét lên.
Nhưng đám người xung quanh vẫn như vậy không hề cảm thấy bị uy hiếp.
Cổ Dịch Mộng lại tiến lên một bước, nắm chặt tay, trầm giọng nói: "Đại nhân, tôi đã nói rất rõ ràng ý của chúng tôi, chúng tôi chỉ muốn đưa người thân và bạn bè trở về. Nếu đại nhân không quyết định được, thì mời Long Thiên Tử đến làm chủ, nếu không, chúng tôi sẽ không từ bỏ ý định, nếu chúng tôi thật muốn khai chiến, tôi nghĩ tất cả mọi người ở nơi này đều sẽ không sợ hãi!"
“Mày!”
Sắc mặt người đó tái xanh, vô cùng kinh hãi.
Cố Dịch Mộng đang uy hiếp Thánh Sơn sao?