Người thường chưa từng được gặp thần tiênNhưng giờ xem ra thần tiên trong truyền thuyết cũng chỉ đến vậy mà thôi.
“Chủ thượng”.
Thanh Nha nhìn thần tiên đạp không bước đi mà vô cùng kích động. Lập tức lao tới quỳ phụp xuống: “Thuộc hạ bái kiến chủ thượng! Thuộc hạ không thể bảo vệ được Thánh Sơn, gây phiền toái cho chủ thượng, mong chủ thượng thứ tội”.
“Không phải lỗi của cô, đứng lên đi”.
Vị thần tiên kia đứng trên sườn núi nhìn xuống đám đông bằng vẻ trịch thượng. Khí tức vô thượng bao trùm khiến đám đông bên dưới không dám nhìn thẳng.
Đây chính là thiên kiêu hạng nhất sao? Vô số người run rẩy. Họ cảm thấy vừa kích động lại vừa kính sợ.
Đây chính là người đã nhốt bạn bè, người thân của họ, ép những người đó làm những việc mà họ không muốn làm, thậm chí còn uy hiếp cả tính mạng họ. Dù như vậy thì lần đầu gặp anh ta, họ cũng cảm thấy kính ngưỡng và bái phục.
Anh ta mặc đồ trắng, tóc bay bay, đôi mắt như nhìn thấu trần gian. Đôi môi mỏng khẽ khép lại như kiểm soát cả đất trời.
Trên người anh ta không hề có vũ khí, chỉ có hai tay chắp sau lưng. Thế nhưng anh ta đứng đó như liên kết với cả không gian. Như là hiện thân của toàn bộ mọi thứ. Hiện thân của núi, biển, gió, mây, mặt trăng, mặt trời. Cứ như tất cả mọi thứ đều là vũ khí của anh ta vậy.
Đám đông dừng chém giết, cứ thế dán mắt vào đối phương. Có rất nhiều chiến sĩ bị thu hút bởi người này.
Không thể phủ nhận, thiên kiêu hạng nhất phát ra một thứ khí chất khiến đám đông muốn lại gần và thần phục. Dù biết những chuyện tàn nhẫn anh ta đã từng làm nhưng vẫn không thể thoát khỏi. Đây chính là khí chất của kẻ làm chủ thiên hạ.
Thế nhưng phó tướng không phải người tầm thường, ông ta vẫn hét lên: “Thiên kiêu hạng nhất, các người là người của Thánh Sơn mà khinh thường pháp độ Long Quốc, khai sát giới ở đây, còn ra thể thống gì nữa. Những kẻ kia phải được đưa đi điều tra, cậu có ý kiến gì không?”
“Các hạ muốn điều tra cái gì? Người là do họ giết. Nếu muốn định tội họ thì định tội theo pháp luật của Long Quốc đi”, thiên kiêu điềm đạm nói.
Dứt lời, cả hiện trường xôn xao. Người của Thánh Sơn quay lại nhìn thiên kiêu với vẻ không dám tin.
Bọn họ tưởng rằng ít nhiều gì thì thiên kiêu cũng sẽ nói đỡ cho họ vài câu hoặc là dùng cách nào đó để đuổi đám quân đội kia đi. Thật không ngờ thiên kiêu hạng nhất lại bán đứng họ...
“Chủ thượng”, Thanh Nha bàng hoàng nhìn thiên kiêu.
Thiên kiêu hạng nhất không thể hiện biểu cảm gì, chỉ lẳng lặng nhìn hắn và hỏi: “Anh có ý kiến gì sao?”
Thanh Nha run bắn người, há hốc miệng nhưng cuối cùng vẫn phải cúi đầu: “Không...không có gì...thuộc hạ không có ý gì cả...”
“Đưa người đi đi”, thiên kiêu hạng nhất nói.
Phó tướng cũng không hề khách khí, chỉ phất tay, lập tức có người lao lên áp tải đối phương vào trong xe và đưa đi.
Thế nhưng đám chiến sĩ vẫn chưa rời đi. Phó tướng bước lên: “Chúng tôi nhận được tin, Thánh Sơn các người đã giam giữ một nhóm người của võ đạo. Từ giờ trở đi, chúng tôi sẽ tiến hành lục soát toàn bộ Thánh Sơn, hi vọng các người có thể phối hợp”.
Thiên kiêu hạng nhất lắc đầu, thản nhiên nói: “Tin đó tới từ đâu thế! Chẳng có căn cứ nào cả. Các người vô duyên vô cớ làm vậy có phải là vô lý không?”
“Chúng tôi có lệnh khám xét”.
“Sợ là sẽ phải khiến các người thất vọng rồi”, thiên kiêu hạng nhất lắc đầu, thản nhiên nói: “Các người cứ lục soát đi, nhưng e rằng sẽ mất công thôi”.
“Chúng tôi cũng hi vọng sẽ mất công. Vì nếu có vấn đề gì thì tình hình sẽ trở nên vô cùng rắc rối”, phó tướng lạnh lùng nói.
“Lục soát bao lâu?”, thiên kiêu hạng nhất thản nhiên nói.
“Sao thế? Cậu vội vậy cơ à".
“Tôi đang bế quan, không thể để cho người khác làm phiền lâu được. Thánh Sơn rộng như vậy, sợ rằng các người sẽ phải lục soát cả năm mất”.
“Yên tâm đi, lần này chúng tôi điều động đủ lực lượng, cũng lục soát không lâu đâu. Cậu coi thường đội quân của chúng tôi hay gì?”, phó tương hừ giọng.
Ngay sau đó, toàn bộ đội quân tản ra. Thiên kiêu hạng nhất chắp tay sau lưng, thản nhiên nhìn đám người kia tản ra, đôi mắt anh ta ánh lên sát ý.