Phó tướng tên là Trương Quân, là một nhân vật lão làng của quân đội Long Tổ. Quân đội Long Tổ là đội quân thần bí nhất của Long Quốc.
Bình thường đội quân này sẽ không dễ gì ra mặt. Bọn họ cũng không xử lý những chuyện mang tính chất quốc tế hay tham gia các vấn đề của nhà nước. Sự tồn tại của họ chỉ có một mục đích duy nhất.
Đó là duy trì ổn định thế cục của giới võ đạo trong nước. Vì vậy vụ việc ở nước Anh Hoa lúc trước họ không can dự vào, dù ai cũng cảm thấy sốt ruột như thiêu như đốt và muốn cứu giúp cho đội quân võ đạo của Long Quốc. Thế nhưng họ chỉ biết trân trân đứng nhìn.
May mà có thần y Lâm ra tay khiến họ có thể thở phào nhẹ nhõm. Lần này nhận được mệnh lệnh, biết được nghi thức vô nhân đạo, tàn nhẫn của Thánh Sơn thì đội quân Long Tổ đã lập tức tới Giang Thành.
Trong giới võ đạo có rất nhiều cấm thuật, cấm pháp liên quan tới mạng người. Những cấm thuật cấm pháp này bị xã hội nghiêm cấm. Nên một khi chúng xuất hiện ở đâu thì đội quân Long Tổ sẽ nhanh chóng xuất hiện.
Theo thông tin lần này thì có tới hàng chục nghìn người bị hiến tế. Trên thực tế bọn họ cũng chưa đối diện với tình hình như thế này bao giờ. Vì vậy lần này hành động, dường như toàn bộ lực lực của Long Tổ được điều động. Ngoài tổng chỉ huy ở lại tổng bộ ra thì phó tướng cùng với các chiến sĩ đều có mặt ở Thánh Sơn.
Đám đông lục soát theo cách cuốn chiếu. Phó tướng dẫn theo đội cận vệ tinh nhuệ nhất xông thẳng vào võ trường. Bọn họ lục soát không ngừng nghỉ.
Để thuận tiện bọn họ giữ lại một ít người tu luyện trước đó làm đại diện đi cùng họ và trong Thánh Sơn để nhận diện.
Bọn họ nhanh chóng tới được khu võ trường mới xây dựng. Khu võ trường này chiếm diện tích cực lớn, gần như chiếm trọn cả đỉnh núi. Tường thành bao vây bên ngoài cao cả gần trăm mét. Hơn nữa mỗi một viên đá đều là linh thạch, chứa đựng sức mạnh vô cùng lớn. Dù là kim tự tháp thì cũng khó có thể sánh bằng.
Một công trình kiến trúc như vậy thì chỉ có thể mời những kẻ có võ hoàn thành mà thôi. Thế nhưng Trương Quân không có thời gian mà chiêm ngưỡng kiến trúc. Ông ta nhìn chăm chăm cửa lớn và bước tới.
“Mở cửa ra”, Trương Quân hét lên.
Người canh cửa bàng hoàng, nhìn thiên kiêu hạng nhất ở bên cạnh rồi lập tức mở ra không chút chần chừ. Quân đội Long Tổ lũ lượt lao vào trong. Thế nhưng bọn họ chỉ nhìn thấy hàng trăm người đang ngồi đó, khác hoàn toàn với hàng chục nghìn người trước đó.
Những người ở bên trong sợ hết hồn: “Đây là ai vậy?”
“Nhìn có vẻ giống người của nhà nước”.
“Người của nhà nước tại sao lại tới đây?”
“Các người định làm gì vậy?”, đám đông túm lại, tỏ ra sợ hãi.
“Chưởng môn”, một người phụ nữ bên cạnh Trương Quân vội lao ra.
“Tứ trưởng lão?”
Một người đàn ông tầm năm mươi tuổi giật mình nhìn người phụ nữ rồi hét lên: “Sao bà lại tới đây”.
“Chưởng môn, tôi phụng mệnh của chưởng môn làm nhiệm vụ bên ngoài. Không ngờ sau khi trở về thì biết mọi người đã bị người của Thánh Sơn ép tới đây xây dựng võ trường. Sau đó tôi biết là người của Thánh Sơn định để mọi người sau khi xây dựng xong sẽ dùng mọi người làm vật hiến tế nên tới để hỏi cho ra nhẽ. Vừa hay người của nhà nước cũng có mặt nên tôi cùng họ lên đây”, người phụ nữ kích động nói.
“Cái gì? Hiến tế sao?”, người đàn ông trung niên tái mặt.
“Đó chỉ là tin đồn thôi, Thánh Sơn chừa từng hiến tế ai cả, cũng chưa bao giờ làm chuyện như thế”.
“Vậy những người trước đó thì sao?”
“Bọn họ à? Bọn họ làm xong việc cần làm nên xuống núi về nhà rồi”, thiên kiêu hạng nhất thản nhiên đáp lại.