Mọi người vô cùng ngạc nhiên, tim gần như sắp nhảy ra khỏi cổ họng.
Không ai ngờ người này lại có thể dùng một nắm đấm đánh tan đại thế của thiên kiêu hạng nhất!
Mặc dù thiên kiêu hạng nhất không lộ mặt, nhưng ai cũng rõ luồng đại thế này là của anh ta!
Đám người che mặt sửng sốt, tất cả dừng lại, nào dám tấn công lần nữa.
E rằng bọn họ sẽ bị Lâm Chính đánh tan xác.
Trong lúc nhất thời bọn họ run lẩy bẩy, không dám tiến tới nữa.
Một lúc sau.
Ầm! Ầm! Ầm! Ầm…
Cả địa lao nổ tung, mặt đất nứt ra, ầm ầm rung chuyển.
Một luồng đại thế nghịch thiên không gì sánh được từ trên cao giáng xuống, trấn áp về phía này.
Lâm Chính biến sắc, lập tức hét lên: “Mọi người hãy tập trung về chỗ tôi!”.
Nói xong, anh sử dụng Hồng Mông Long Châm, thúc đẩy Lạc Linh Huyết, vung cánh tay đẩy về phía trước.
Hai bàn tay đánh ra một luồng khí thế nhẹ nhàng mềm mại, nhưng lại dồi dào ngút trời, tạo thành một lớp màn chắn trên đỉnh đầu mọi người.
Khoảnh khắc màn chắn hình thành!
Ầm!
Đại thế khủng khiếp ép xuống.
Đám người che mặt ở phía xa lập tức bị nghiền nát thành màn sương máu.
Cùng lúc đó, mặt đất xung quanh nứt ra, cát bụi bay mịt mù, cả bề mặt nơi này đều đang lún xuống.
Đám người Trương Quân, Thái Bình An há hốc miệng, đầu óc kêu ong ong.
Bọn họ không biết lần này thiên kiêu hạng nhất phóng ra uy thế sẽ mạnh đến mức nào, nhưng bọn họ tin rằng, nếu không phải người trước mặt dùng khí kình chống đỡ, e rằng kết cục của bọn họ sẽ giống với đám người che mặt kia, bị đại thế ép thành sương máu, chết thảm tại chỗ.
Chỉ là đại thế đó vẫn chưa tan đi, mà là điên cuồng trấn áp về phía Lâm Chính.
Đó giống như hàng vạn ngọn núi lớn rơi xuống, thề phải nghiền nát đám người Lâm Chính mới thôi.
Lâm Chính chống chọi gắt gao, hai cánh tay cũng đang run rẩy.
Đại thế của thiên kiêu hạng nhất quá khủng khiếp, anh đã dùng hết sức mạnh mà vẫn không ăn thua, hai tay giơ cao dần dần bị ép xuống.
“Không hay!”.
“Các anh em, giúp một tay!”.
Trương Quân kinh ngạc, vội vàng hét lên, sau đó thúc đẩy khí kình hỗ trợ Lâm Chính.
Vù!
Đúng lúc này, đại thế đè trên đầu mọi ngườid đột nhiên biến mất, không thấy đâu nữa.
Trương Quân kinh ngạc.
Lúc này mới nghe thấy tiếng bước chân dồn dập vang lên từ bốn phương tám hướng, còn có tiếng xe bọc giáp vang ầm ầm.
“Các anh em đến rồi sao?”.
Trương Quân mừng rỡ, dẫn người xông ra ngoài.
Lúc này mới phát hiện toàn bộ quân đội Long Tổ đã tới đây, bao vây nơi này một cách chặt chẽ.
Xung quanh địa lao toàn người là người.
Quân đội đã phong tỏa các hẻm núi ở xung quanh.
Lâm Chính cũng lao tới ngay lập tức, nhưng anh không có thời gian quan tâm đến những người này, vội vàng xuất phát đến nơi bắt nguồn của luồng đại thế đó.
Trương Quân phản ứng lại, hét lên: “Mau đi bắt người!”.
“Vâng!”.
Mọi người bắt tay hành động.
Nhưng lúc này, một nhóm người khác đi về phía ngọn núi.
Dẫn đầu chính là thiên kiêu hạng nhất.
Sắc mặt Trương Quân âm trầm, còn chưa kịp nói gì đã thấy thiên kiêu hạng nhất phất tay. Người phía sau lưng anh ta dẫn theo một nhóm người che mặt bị trói gô đi tới, đẩy ra giữa bọn họ.
Vẻ mặt Lâm Chính đột nhiên trở nên vô cùng khó coi.
“Trương Quân đại nhân, ông đừng sợ, vừa rồi đám trộm cướp này đã đánh lén ông, tôi đã bắt hết bọn họ, xin mời các ông xử trí!”, thiên kiêu hạng nhất nói.
Trương Quân không lên tiếng, lạnh lùng nhìn những người bị người của Thánh Sơn bắt trói, nắm đấm siết chặt.
Ông ta hít sâu một hơi, chuẩn bị tiến lên phía trước kéo những người che mặt đó về.
“A!”.
Đúng lúc đó, đám người che mặt đột nhiên kêu lên đau đớn, sau đó cơ thể bọn họ tỏa ra nhiệt độ vô cùng cao.
“Không hay!”.
Trương Quân hét lên, định xông về phía đám người che mặt đó.
“Đội trưởng! Đừng!”.
Chiến sĩ bên cạnh vội kéo ông ta lại.
“Phòng thủ!”.
“Thả tôi ra! Thả tôi ra mau!”.
Trương Quân hét lên, nhưng không kịp nữa.
Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm…
Tất cả những người che mặt bị thiên kiêu hạng nhất bắt được đều nổ tung.
Cơ thể bọn họ nổ tan tành, lập tức tử vong, không còn toàn thây.
Uy lực sinh ra từ vụ nổ không lớn, cộng thêm những chiến sĩ Long Tổ ở xung quanh kịp thời giơ khiên được làm bằng chất liệu đặc biệt lên đỡ, vì vậy mới không có thương vong gì.
Đợi Trương Quân bình phục lại, nhìn những mảnh vụn trên mặt đất, cả người sững sờ.