Lời nói của Lâm Chính toát ra sự tự tin mạnh mẽ.
Cũng không ai nghi ngờ sự tích của anh.
Trương Quân sáng mắt lên, vô cùng kích động: “Thần y Lâm có bản lĩnh như vậy thì tốt quá! Tôi từng nghe nói tới sự tích của thần y Lâm, nghe nói cậu có thể cứu sống người vừa chết không lâu! Tôi cũng nghe nhiều người nói cậu có thể khởi tử hồi sinh, vậy thì chuyện này dễ làm rồi!”.
“Trương Quân, ông cứ yên tâm giao chuyện này cho tôi đi. Ngoài ra, ông hãy đưa những chiến sĩ bị thương và hi sinh trong sự kiện này đến học viện Huyền Y Phái, tôi sẽ đích thân chữa trị cho họ, bảo đảm bọn họ có thể khỏe mạnh quay lại quân đội!”, Lâm Chính cười nói.
Nghe vậy, đừng nói là Trương Quân mà ngay cả những chiến sĩ của Long Tổ cũng không khỏi ngẩng đầu lên nhìn Lâm Chính bằng ánh mắt nóng bỏng.
Mặc dù quân đội Long Tổ không quản hạt chuyện quốc tế hoặc biên phòng, chỉ đơn thuần xử lý sự hỗn loạn trong giới võ thuật Long Quốc, nhưng công việc này lại là nguy hiểm nhất. Dù sao người của giới võ thuật ai cũng hung ác sát phạt, thực lực mạnh mẽ, tính nguy hiểm cũng rất cao.
Lâm Chính có bản lĩnh như vậy thì một số chiến sĩ bị thương nặng chưa khỏi sẽ có hi vọng được cứu sống.
“Thật tốt quá! Thần y Lâm, lần này thật sự cảm ơn cậu!”.
Trương Quân vô cùng kích động, vội hét lên: “Thu quân! Thu quân! Mau chóng đi đến Giang Thành!”.
“Vâng, đội trưởng!”.
Các chiến sĩ đồng thanh đáp lại, bắt đầu chỉnh đốn đội ngũ thu quân.
Những thi thể trên mặt đất cũng được thu dọn.
Người của Thánh Sơn đưa mắt nhìn nhau, ai cũng căng thẳng, trong mắt tràn ngập sự hoảng loạn.
Bọn họ không hẹn mà cùng nhìn sang thiên kiêu hạng nhất.
Thiên kiêu hạng nhất không lên tiếng, vẻ mặt cũng không có thay đổi gì, chỉ lặng lẽ nhìn bọn họ.
Đợi tất cả mọi người đều chuẩn bị ổn thỏa, quân đội Long Tổ và Lâm Chính đã quyết định rời đi.
“Thái Bình An, chúng ta quay về thôi”.
Lâm Chính nói.
“Thần y Lâm, chỉ… chỉ thế thôi sao?”, Thái Bình An vẫn có chút không cam tâm.
Mẹ anh ta vẫn chưa được cứu, đương nhiên trong lòng anh ta rất lo lắng, sao có thể cam chịu rời đi?
Lâm Chính lại lắc đầu nói: “Có thể mẹ anh không còn ở trong Thánh Sơn cũng chưa biết chừng. Anh ở lại đây không có ích gì, chi bằng tạm thời quay về, đợi tôi cứu sống những người này, nói không chừng có thể hỏi được gì đó từ bọn họ. Có lẽ mẹ anh đã bị đám người này bắt đi!”.
“Nhưng…”.
Thái Bình An còn muốn nói gì đó, nhưng thấy ánh mắt Lâm Chính hơi dao động, anh ta lập tức hiểu ra, giả vờ khó xử gật đầu: “Nếu đã như vậy thì được, thần y Lâm, mọi chuyện… nhờ vào anh rồi”.
“Yên tâm đi”.
Nói xong, mọi người chuẩn bị rời đi.
“Thiên kiêu hạng nhất, xin tạm biệt!”, Lâm Chính chắp tay, thản nhiên nói.
“Thần y Lâm ở Giang Thành? Nghe nói anh đã đánh bại Thất Thần Tướng của tôi, thực lực phi phàm, y võ vô song. Ngày sau tôi phải đến Giang Thành lĩnh giáo y võ cái thế của anh mới được”, thiên kiêu hạng nhất lên tiếng.
“Nếu chỉ là so tài bình thường thì tôi hoan nghênh anh bất cứ lúc nào. Nhưng nếu anh đến để gây sự thì dù tôi có đồng ý, Trương Quân đại nhân bên cạnh tôi đây chắc chắn cũng sẽ không đồng ý”, Lâm Chính nói.
“Thiên kiêu hạng nhất, mục đích luyện võ của võ giả các cậu là để khỏe mạnh hơn, là để bảo vệ nước nhà, chứ không phải để tranh cường háo thắng, hi vọng cậu hiểu điều đó!”.
Trương Quân lạnh lùng nói, sau đó phất tay rời đi.
Mọi người cùng nhau xuống núi.
Thiên kiêu hạng nhất hờ hững nhìn bóng lưng ấy đi xa dần, đôi mắt lóe sáng một cách kỳ dị.