Đợi ra khỏi Thánh Sơn thì Từ Thiên đã sắp xếp xe xong xuôi cả.
“Lên đi Thái Bình An. Lần này cậu về cùng tôi, đừng chạy lung tung nữa”, Lâm Chính kéo cửa xe, thản nhiên nói.
Thái Bình An trên đường về cảm thấy tâm trạng vô cùng nặng nề. Cuối cùng anh ta không nhịn được nữa bèn kéo tay Lâm Chính: “Thần y Lâm, anh thật sự có thể cứu sống những người đó sao? Thật sự có thể hỏi ra được tung tích của mẹ tôi sao?”
“Tung tích của mẹ cậu chẳng phải rất rõ ràng rồi sao?”
“Rất rõ ràng? Thần y Lâm, ý của anh là...”
“Mẹ của anh ở Thánh Sơn, ở trong tay của thiên kiêu hạng nhất”, Lâm Chính nói.
“Thật sao? Vậy tức là những người che mặt kia đều là người của Thánh Sơn?”, Thái Bình An hít một hơi thật sâu, run rẩy nói.
“Đó chẳng phải là chuyện quá rõ ràng rồi còn gì?”
“Vậy...tại sao anh lại cứu sống họ? Định để họ làm nhân chứng sao? Và để đội Long Tổ tới đối phó với Thánh Sơn?”, Thái Bình An vội nói.
Thế nhưng Lâm Chính chỉ lắc đầu, nói bằng vẻ vô cảm: “Những người đó đã thành ra như vậy rồi thì dù y thuật có nghịch thiên tới mức nào cũng không thể cứu sống được họ”.
“Cái gì?", Thái Bình An cũng thất kinh, nhìn Lâm Chính bằng vẻ không dám tin. Một lúc lâu sau anh ta mới lầm bầm: “Vậy...tại sao vừa rồi thần y Lâm lại nói như thế?”
“Cậu ngây thơ quá”, Lâm Chính cười bất lực: “Tôi không nói thế thì có dụ được rắn ra khỏi hang hay không?”
Dụ rắn ra khỏi hang? Thái Bình An giật mình suy nghĩ sau đó ý thức được điều gì đó bèn vội vàng nói: “Thần y Lâm, ý của anh là...”
“Có thể đoán ra được tất cả do thiên kiêu hạng nhất diễn kịch mà. Thế nhưng chúng ta không có chứng cứ. Anh ta còn tìm được cả kẻ thế tội. Dù là nhóm người Trương Quân biết tất cả là do thiên kiêu làm cũng không làm được gì. Nếu tôi nói có thể cứu sống được những người đó thì chắc chắn thiên kiêu sẽ trở nên lo lắng. Và như vậy anh ta sẽ tìm cách tiêu hủy toàn bộ những cái xác kia, không cho tôi cơ hội cứu sống họ. Mà khi anh ta làm vậy thì tôi có cơ hội bắt anh ta”, Lâm Chính trầm giọng.
“Thần y Lâm quả nhiên cao minh”, Thái Bình An mừng lắm, nhưng ngay sau đó anh ta chau mày: “Nếu như thiên kiêu không bị lừa, không tới thì sao?”
“Chắc chắn là sẽ tới”, Lâm Chính thản nhiên nói.
“Thần y Lâm có thể chắc chắn như vậy sao?”
“Thiên kiêu hạng nhất là một kẻ đa nghi. Anh ta rất khinh thường tôi. Và cũng vì vậy mà không hiểu về tôi, cũng không dám cá cược với tôi. Nếu như tôi thật sự có cách cứu sống những người kia thì thực sự sẽ là rắc rối với anh ta. Ít nhất là về phía chức trách, chắc chắn họ sẽ đối phó với anh ta. Dù thiên kiêu là kẻ vô địch thì so với một quốc gia anh ta cũng sẽ gặp phiền phức”.
“Một người mạnh như vậy mà cũng không phải là đối thủ của Long Quốc sao?”, Thái Bình An cảm thán.
“Thực ra nếu như thiên kiêu có một mình thì sẽ chẳng có thứ gì có thể ràng buộc được anh ta. Thế nhưng anh ta còn Thánh Sơn, còn có cả một võ trường vô cùng quan trọng. Võ trường này là cơ hội giúp anh ta tiến vào một cảnh giới khác, nếu như Long Quốc ra tay, chắc chắn Thánh Sơn sẽ không thể giữ được. Vì vậy dù thực lực của anh ta có mạnh thế nào thì cũng không muốn đối đầu với Long Quốc đâu”, Lâm Chính điềm đạm nói.
“Hóa ra là vậy...thế nhưng...thần y Lâm, còn có một vấn đề nữa. Thời gian tôi trà trộn vào Thánh Sơn dù không dài, cũng ít gặp mặt thiên kiêu nhưng tôi nghe những người khác nói rằng thực lực của anh ta có thể nói chẳng khác gì thần tiên. Nếu anh ta ra tay tiêu diệt những thi thể đó thì chúng ta...có thể đối phó nổi không?”, Thái Bình An thận trọng hỏi.
Lúc trước ở trong địa lao, thiên kiêu đã lẳng lặng ra tay và điều đó đủ để trấn áp những người khác. Đến cả Lâm Chính cũng không địch lại được. Nếu thiên kiêu mà ra tay tiêu diệt Giang Thành thì cũng chẳng ai có thể ngăn cản được.
Nói không chừng anh ta hứng lên giết cả Lâm Chính thì tới khi đó trở tay cũng không kịp.
Lâm Chính hít thật sâu: “Thực lực của thiên kiêu đúng là vô cùng khủng khiếp. Tôi không phải là đối thủ của anh ta nhưng lần này không phải chỉ có một mình tôi đối phó với anh ta mà còn có người giúp tôi nữa".
“Ai vậy?”
“Đội quân Long Tổ”.
“Trương Quân đại nhân sao? Nhưng vừa rồi đến cả ông ta cũng suýt mất mạng. Nếu không phải anh ra tay thì bọn họ sớm đã ở lại Thánh Sơn rồi”, Thái Bình An nhìn về phía đội Long Tổ và nói.
Lâm Chính lắc đầu: “Thái Bình An, anh không hiểu chút nào về đội Long Tổ hết. Thứ cậu nhìn thấy chỉ là một nhánh thôi. Không phải toàn bộ. Trương Quân, cũng chưa thể đại diện cho chiến lực mạnh nhất của Long Tổ. Nếu như 12 long tướng và đại thống soái của Long Tổ kết hợp với các chiến sĩ thì lại khác”.
“Long Tổ lợi hại như vậy sao?”, Thái Bình An há hốc miệng.
“Sức mạnh của Long Quốc thâm sâu khó lường. Cậu mau lên xe đi”.
“Được”.