Trên Thánh Sơn...Đám đông đang thu dọn hiện trường.
Thiên kiêu hạng nhất dẫn theo một nhóm người tới phía sau võ trường, nơi được rót năng lượng vào trước đó.
“Người đi hết rồi phải không?”, thiên kiêu khẽ hỏi.
“Đi hết rồi”.
“Vậy mở ra đi”.
“Tuân lệnh”, vài người có khí tức khủng khiếp lập tức đứng lên và lật mặt đất ra.
Ầm....Từng mảng đất được nhấc lên. Những mảng đất dày cả mét, đám đông cùng hợp lực mới nhấc được.
Khi miếng đấtn được nhấc ra thì mùi máu tanh nồng xộc lên mũi đám đông. Tất cả đều bị dọa hết hồn.
Thiên kiêu nhìn bằng vẻ vô cảm. Phía dưới lớp đất, nơi rãnh sâu là các thi thể đang nằm la liệt. Những thi thể này đều bị đập nát tạo thành một cái giếng bằng máu .Tất cả là những người từng xây dựng võ trường.
“Giết hết cả rồi sao?”, cô gái mặc áo đỏ bước tới, nhìn vô số xác chết dưới cái giếng máu và thản nhiên hỏi.
“Không, thả một nửa, giết một nữa”, thiên kiêu đáp lại.
“Tại sao không giết hết?”
“Giết hết sẽ khiến người ta biết là tôi gây ra. Nếu thả một nửa đi thì tạm thời có thể hòa hoãn tình hình. Để những người ở nhà tưởng rằng người thân của họ vẫn đang trên đường về, giúp tôi có thêm được thời gian.
“Vậy sao...rắc rối lần này lớn đấy. Thật không ngờ chỉ một thần y Lâm ở Giang Thành mà đã mang đến phiền phức lớn như vậy, đến cả đội quân Long Tổ cũng có mặt...”, cô gái mặc áo đó tỏ ra căng thẳng.
“Giờ thần y Lâm muốn cứu sống những con dê thế tội đó thì đúng là tin xấu. Một khi họ được cứu sống, trở thành nhân chứng thì Thánh Sơn sẽ không còn được yên ổn nữa”.
“Dự định của cô là gì?”, thiên kiêu nhìn cô ta.
“Một là không làm, hai là làm tới cùng, tới Giang Thành hoặc là tiêu diệt những kẻ kia hoặc là tiêu diệt thần y Lâm để diệt trừ hậu họa”, người phụ nữ lên tiếng.
“Theo như suy đoán của tôi, lần này chắc chắn là mánh khóe của thần y Lâm”.
“Mánh khóe, ý của anh là anh ta căn bản không thể cứu sống được những kẻ kia, chỉ là cố tình nói như vậy để dụ anh ra mặt?”
“Đúng vậy. Nếu như tôi đoán không nhầm thì chắc chắn thần y Lâm sau khi về Giang Thành sẽ thỉnh cầu Trương Quân mời tới 12 long tướng, thậm chí là cả đại thống soái. Nếu lực lượng đó tới Giang Thành thì dù là tôi cũng không dễ gì đối phó được”, thiên kiêu hạng nhất lên tiếng.
Cô gái tóc đỏ chau mày: “Là mánh khóe thì dễ rồi”.
Thiên kiêu lắc đầu: “Không phải tôi nói rồi sao. Tôi chỉ suy đoán được chín phần. Nói cách khác còn một phần thì có thể là thần y Lâm thật sự có y thuật thần kỳ như vậy”.
“Một phần sao...”
“Dù là một phần thì tôi cũng không muốn mạo hiểm. Vì vậy lần này vẫn phải tới Giang Thành. Thế nhưng lần hành động này không chỉ tiêu diệt những kẻ kia hay thần y Lâm mà còn một chuyện quan trọng cần làm”.
Người bên cạnh đặt tới một thứ gì đó giống như đầu lâu người phát ra ánh sáng màu lam. Thứ này trong suốt, trông rất đẹp mắt, nhưng hình thù giống như đầu lâu của nó thật đáng ghê rợn.
“Điều này...”, cô gái tóc đỏ nín thở.
Thiên kiên hạng nhất cầm món đồ lên và lẳng lặng quan sát.
“Bước cuối cùng của tôi vẫn cần phải dựa vào những người này để hoàn thành”.
Người phụ nữ mặc áo đỏ gật đầu, nhếch miệng cười: “Xem ra chuyến đi lần này là bắt buộc rồi. Vậy thì tôi lập tức sắp xếp người để tiếp ứng cho chủ thượng”.
“Không cần, lần này tôi đi một mình, người đông sẽ đánh rắn động cỏ. Mọi người canh chừng ở đây, bảo vệ võ trường, không được để nó bị phá hoại, đợi tôi quay lại Giang Thành sẽ phi thăng đắc đạo, hóa thành thần tiên".
Thiên kiêu vừa nói vừa cất cái đầu lâu và quay người rời đi. Cô gái nhìn bằng vẻ kỳ vọng.
“Hi vọng có thể phi thăng thành thần để chúng ta cùng được hưởng thiên phúc...”