Vẻ vội vàng của Trần Chiến giúp Lâm Chính biết được là chuyện này đã thành công tới tám, chín phần rồi. Thế nhưng anh vẫn giữ thái độ bình tĩnh, chỉ mỉm cười nói: “Tướng Trần, tôi nói rồi tôi sẽ không bán thứ này cho nước ngoài đâu. Dù tôi đang cần tiền thì cũng biết tới lòng tự tôn dân tộc, mối quan hệ lợi và hại. Ông cứ yên tâm, tôi sẽ không làm khó ông về thứ thuốc này”.
“Không hề làm khó. Có gì mà khó. Thuốc tốt như vậy muốn có cũng không được mà”, Trần Chiến vội nói.
“Ông chắc chứ?”
“Chắc. Tướng Lâm, cậu nói cho tôi biết cậu có thể làm được bao nhiêu viên đi”, Trần Chiến đã quyết.
“Không phải tôi đã nói rồi sao? 100 viên”.
“Chỉ có từng đó thôi sao?”, Trần Chiến tỏ ra thất vọng.
“Sao? 100 viên còn không đủ à?”, Lâm Chính giật mình.
“Đương nhiên là không đủ. Quân đội đông người như vậy, 100 viên sao đủ được. Cậu có bao nhiêu tôi lấy từng đấy. Tôi mua hết. Thế nào? Cậu cứ luyện chế ra được một viên thì tôi đưa cậu 1 tỷ tệ. Cậu chỉ bán cho tôi thôi, không được bán cho người khác”, Trần Chiến nói.
“Tôi nói rồi tướng Trần, với dược liệu lúc này có trong tay tôi thì tôi chỉ làm ra được nhiều nhất 100 viên thôi. Nhiều hơn nữa thật sự không có. Loại thuốc này dựa vào thời tiết, mà nguyên liệu làm ra nó còn cực kỳ hiếm nữa. Tôi thu thập bao nhiêu năm qua cũng chỉ làm ra được có 100 viên. Ông muốn có thêm thì chỉ có thể đợi mà thôi”, Lâm Chính khóc dở mếu dở.
“Cần phải đợi bao lâu?”
“20 năm”.
“Hả…”, Trần Chiến á khẩu: “Vậy được, vậy thì 100 viên vậy. Một tiếng sau tôi sẽ chuyển tiền cho cậu. Tướng Lâm, mong cậu nhanh chóng bắt tay thực hiện.
“Được! Thống nhất như vậy đi. Nhận được tiền tôi sẽ làm ngày”.
“Tôi đợi tin tốt của cậu”, điện thoại tắt máy, Trần Chiến thở phào sau đó ngồi xuống ghế, nhắm mắt hút thuốc.
Những người có mặt trong phòng họp nhìn nhau, tất cả đều cảm thấy vô cùng kỳ lạ. Bọn họ không biết cuộc nói chuyện vừa rồi có nghĩa là gì.
Chỉ nghe loáng thoáng một tỷ tệ, một trăm viên, một trăm triệu tệ…thế là ai cũng giật bắn người.
Chuyện quái gì thế này? Cuối cùng cũng có người không nhịn được nữa bèn thận trọng lên tiếng: “Tướng Trần định mua thứ gì đó sao?”
“Đúng, mua! Lập tức gọi điện lên cấp trên thông báo. Tôi sẽ xin một trăm tỷ tệ tiền kinh phí”.
“Bao nhiêu cơ ạ?”, có người suýt ngất.
Sáu hạm đội 60 nghìn tấn mới có 15 tới 30 tỷ tệ. Vậy mà Trần Chiến mở miệng lại xin tới 100 tỷ tệ thì là làm gì? Lẽ nào mua cả một dàn hạm đội?”
“Tướng Trần, Long Tổ chủ yếu phụ trách vấn đề trật tự của giới võ đạo trong nước, chúng ta có cần máy bay hay hạm đội gì đâu. Xin nhiều kinh phí như vậy làm gì?”, một người đàn ông trung niên thực sự không hiểu bèn hỏi.
“Đúng là ngu ngốc mà, kinh phí đó dùng để tạo ra một đội quân vô địch. Tôi nói cho ông biết, nếu như sở hữu đội quân này thì máy bay tiêm kích, hạm đội thuyền cũng chẳng là cái gì đâu”, Trần Chiến đanh mặt.
“Ồ”, đám đông nhìn nhau.
“Lợi hại vậy cơ à?”
“Vừa rồi là tướng Lâm ở Giang Thành gọi điện cho tôi. Cậu ấy nói có thể luyện chế ra 100 viên đan dược giúp các chiến sĩ gia tăng thiên phú và đột phá cảnh giới. Số lượng thuốc có hạn, chỉ có 100 viên, chúng ta không mua thì cậu ta sẽ bán cho bên khác”.
“Cái gì?”
“Khủng khiếp như vậy sao?", tất cả đều há mồm trợn mắt.
“Tướng Trần, thuốc đó thật sự thần kỳ đến vậy à? Có khi nào là giả không?”, có người đứng lên nói bằng vẻ kích động.
Những người ngồi đây đều là tướng cấp cao của Long Quốc, bọn họ đương nhiên biết giá trị của một viên thuốc thật. Vì nếu đúng là thuốc thật thì một tỷ tệ vẫn còn là quá rẻ, bán đấu giá lên mấy tỷ vẫn có người mua”.
“Tướng Lâm ở Giang Thành là ai thì chắc các vị cũng biết rồi đấy. Dương Hoa của người ta càng lúc càng phát triển, Huyền Y Phái thì phục vụ bách tính muôn dân. Người như vậy không thể nào tham tiền tài mà. Nếu mà cậu ta đã nói thì chắc chắn không thể sai được”.
Trần Chiến đanh mặt: “Các vị nếu để bên khác biết được tin này và tìm tướng Lâm mua thuốc thì họ sẽ sở hữu đội quân siêu cấp đấy. Mọi người cam tâm sao? Không lâu nữa là tới cuộc tuyển chọn rồi. Đội nào mà thắng thì sẽ đại diện cho cả nước tham gia quốc tế. Mọi người không muốn mang lại vinh quanh cho nước nhà và chiến đấu vì uy phong của Long Quốc hay gì?”
Đám đông nín thở, ánh mắt như phát sáng: “Nếu có loại thuốc như vậy thì chúng ta làm sao phải sợ cái đám kia nữa. Lấy đầu chúng dễ như bỡn rồi”.
“Đúng, tướng Trần, chuyện này không thể chần chờ được, mau xin với bên trên thôi”.
“Giờ tôi báo cáo ngay đây”, Trần Chiến lập tức đứng dậy đi ra khỏi phòng họp.
Thế nhưng đúng là chẳng có gì là có thể giấu được Đội quân Long Tổ vừa gửi đơn đệ trình thì các bên quân đội khác cũng nhận được tin.
“Cái gì? Trần Chiến đệ đơn lên xin 100 tỷ tệ sao?”, một người đàn ông để râu dài đang cầm ly trà bỗng bàng hoàng khi nghe người báo cáo nói vậy.
“Đúng vậy thủ trưởng. Người của bộ phận vật tư đi lấy đồ dùng mùa đông đã vô tình nghe được. Họ cũng vô cùng bất ngờ", người vừa báo cáo cười khổ.
“Không phải chứ”, người đàn ông để râu chau chặt mày: “Mấy năm gần đây Long Tổ sử dụng kinh phí ít nhất. Ngoài vũ khí và áo giáp đặc biệt ra thì họ đầu cần dùng vũ khí cỡ lớn nào đâu. Bọn họ cần nhiều tiền như vậy làm gì?”
Người đàn ông trầm tư rồi nói: “Mau đi nghe ngóng xem. Cuộc thi tuyển sắp bắt đầu rồi, tôi muốn biết Trần Chiến định giở trò gì. Không thể để ông ta có cơ hội được”.
“Vâng”.