Lâm Chính không biết là cuộc điện thoại đó của mình đã gây ra một cơn chấn động. Thông tin đã được lan truyền đi khắp nơi rồi. Tất cả đều đổ dồn sự tập trung về phía Long Tổ.
Người của Long Tổ biết thông tin bị bại lộ thì căng thẳng lắm. Họ cố gắng im thin thít, dù là ai tới thăm dò thì cũng không mở miệng. Trần Chiến đã ra mệnh lệnh, ai mà để lộ thì cút ra khỏi đội ngay và luôn.
Các đội quân khác bắt đầu điều tra tới tấp. Có người đã chuyển hướng qua Giang Thành.
Vì gần đây Long Tổ tiếp xúc nhiều nhất cũng chỉ có phía bên Thánh Sơn và Giang Thành. Thánh Sơn thì không thể có chuyện gì rồi nên chỉ còn Giang Thành thôi. Có không ít người của Long Tổ đang đóng quân ở Giang Thành mà.
Một lúc sau có thêm vài cuộc điện thoại gọi tới cho Mã Hải.
Lâm Chính nhận được tiền lập tức chuyển cho Từ Chính để anh ta lập tức luyện chế ra Thiên Phương Thần Thạch. Còn anh thì chạy tới phòng dược luyện Bát Hoang Đan. Anh không tiếp xúc với bất kỳ ai nữa.
Mã Hải xử lý các công việc của Dương Hoa. Khi nhận được điện thoại ông ta vội đứng dậy.
“Chào thủ trưởng”, Mã Hải kích động hô lên. Dù sao thì một nhân vật như vậy gọi điện tới khiến ông ta cảm thấy vinh hạnh vô cùng mà.
“Chào ông Mã Hải. Tướng Lâm đâu, tại sao tôi không gọi được cho cậu ấy”, giọng nói đầu dây bên kia nghe khá kỳ lạ.
“Báo cáo thủ trưởng, chủ tịch đang bế quan luyện đan, không liên hệ với ai hết. Thủ trưởng có chuyện gấp sao, nếu có thì để tôi đi tìm báo cậu ấy”, Mã Hải vội nói.
“À, cũng không có gì gấp gáp. Tôi định hỏi tướng Lâm và Long Tổ đang hợp tác hạng mục gì vậy. Vì vừa rồi Long Tổ đã đệ trình xin 100 tỷ tệ tiền kinh phí. Ông có biết không?”.
“Hả? Điều này…”, Mã Hải do dự. Ông ta là dân kinh doanh, đương nhiên là hiểu về tầm quan trọng của cuộc điện thoại này.
“Sao thế? Ông Mã Hải không tin tôi sao? Tại sao không chịu nói cho tôi biết thế?”
“Thủ trưởng sao lại nói thế. Thủ trưởng là trụ cột của một nước, Mã Hải sùng bái không hết thì thôi, sao có thể không tin được. Nếu đến thủ trường mà tôi còn không tin thì tôi còn tin ai được ở Long Quốc này chứ?”, Mã Hải cười khổ.
“Vậy ông nói ra đi. Giữa họ đã hợp tác gì vậy?”, giọng nói bên kia vô cùng đanh thép.
Mã Hải thở dài, biết là không thể giấu được nên đành phải nói rõ ra tất cả. Sự im lặng bao trùm. Một lúc sau đầu dây bên kia mới lại lên tiếng.
“Cảm ơn ông”, sau đó đối phương tắt máy. Mã Hải nhìn điện thoại, khuôn mặt ánh lên vẻ đau khổ.
“Lần này thì rắc rối to rồi”, ông ta lầm bầm, định gọi điện thì bỗng điện thoại lại đổ chuông. Lần này là một số máy lạ. Nhưng Mã Hải cũng đoán được là ai. Ông ta vò đầu bứt tai, bất lực ấn nút nghe.
Trong đại viện..
“Được lắm Trần Chiến, dám ăn một mình à”, người đàn ông để râu dài gào lên vì kích động.
Người thanh niên bên cạnh vội bước tới: “Thủ trưởng không sao chứ?”
“Tiểu Vương mau gọi người đó tới đây. Nhanh lên”.
“Vâng”, người thanh niên đứng thẳng người đáp lại rồi lập tức chạy đi. Người đàn ông tức giận hằm hằm quay lại phòng làm việc, lấy điện thoại ra và bấm số.
“Ấy! Đại thủ trưởng Chung, có việc gì mà lại gọi cho tôi thế?”, Trần Chiến bật cười ha ha.
Người đàn ông để râu nheo mắt: “Tướng Trần, gần đây tâm trạng tốt nhỉ, phát tài rồi hay gì?”
“Phát tài gì đâu. Chiến sĩ chúng ta bảo vệ đất nước chứ đâu vì danh lợi. Tướng Chung, ông nói ý tứ quá. Tôi cứ nói thẳng cho nó nhanh, ông có gì thì nói đi”, Trần Chiến dấy lên dự cảm chẳng lành nhưng vẫn cười.
“Được, nếu đã vậy thì toi cũng nói thẳng, tướng Trần, thứ đó tôi muốn 50 viên”, tướng Chung nheo mắt cười.