Chưa từng có ai dám khiêu khích thiên kiêu hạng nhất như vậy. Càng không ai dám đối đầu trực diện với anh ta.
Đây rõ ràng là đang tuyên chiến. Là một sự tuyên chiến với sự tôn nghiêm của thiên kiêu. Vậy thì một thiên kiêu hạng nhất như anh ta sao có thể chấp nhận được.
“Đại Tịch Diệt Quyết”, thiên kiêu hạng nhất gầm lên và tung ra một chưởng.
Một bóng hình vụt bay ra từ lòng bàn tay của anh ta phóng về phía Lâm Chính. Sức mạnh tinh diệu vô cùng khủng khiếp.
“Thiên La Địa Võng”, cao thủ hai bên đồng loạt ra tay, họ phóng ra khí tức tạo ra thành mạng lưỡi đổ ập về phía trước.
Tử sĩ đụng độ mạng lưới, khó có thể tiến lên được. Những chiến sĩ phóng ra mạng lưới cũng bay bật ra sau. Đòn tấn công gây ra tổn thất nặng nề.
“Mạn Thiên Tinh Thần Trận”, Trần Chiến hét lên. Các chiến sĩ ở bốn phương nhảy vọt tới, tay cầm súng, khí tức được rót vào nòng súng hỗ trợ viên đạn nằm bên trong và phóng vọt về phía thiên kiêu hạng nhất.
Pằng! Pằng…Mỗi một viên đạn bắn ra đều mang theo màu xanh lam bắn về phía thiên kiêu hạng nhất. Thiên kiêu mặt lạnh như băng, tay xoay tròn: “Đại Thành Cương Khí”.
Một luồng cương khí màu trắng bạc bạo phát phủ lấy cơ thể anh ta. Vô số các viên đạn bị cương khí hóa giả nổ tung như pháo hoa giữa không gian.
“Kiếm Phá Thiên Quân”, một chiến sĩ cầm một thanh kiếm cực lớn bổ tới.
Keng..Thanh kiếm khiến cho lớp cương khi rung lên.
“Biến”, thiên kiêu tức giận quá và đấm thẳng vào ngực chiến sĩ kia.
Phụp…Người chiến sĩ nôn ra máu, vùng ngực bị đánh nát, cứ thế rơi xuống đất. Một cao thủ như vậy mà bị thiên kiêu xử lý bằng có một đấm.
Quá khủng khiếp. Lâm Chính chau mày, lấy châm ra. Châm bạc sáng loáng được ghim thẳng vào ngực của người chiến sĩ kia và giữ lấy sinh khí cho anh ta.
Chiến sĩ vẫn còn thở nhưng đã nằm bất động.
“Đưa đi chữa trị”, Lâm Chính nói.
“Vâng”, các chiến sĩ khác lần lượt lao lên cứu viện.
“Thần y Lâm. Anh nói hôm nay sẽ không có ai chết phải không? Vậy được, tôi mở sát giới để xem anh có thể bảo vệ được bao nhiêu người”.
Thiên kiêu hạng nhất đã hoàn toàn tức giận. Anh ta giơ hai tay lên, một luồng sức mạnh phóng ra phủ cả học viện.
Trần Chiến và Chung Chấn tái mặt, hét lớn: “Tránh hết ra”.
Chiến sĩ bàng hoàng, không dám chần chừ, vội lùi về sau.
“Thần y Lâm, mau lùi lại”, Trần Chiến hét lớn.
“Lùi sao? Hôm nay tôi thoái lui được, còn ngày mai, ngà kia thì sao? Người này ngày nào còn không chết thì tôi còn không thể thoái lui. Tôi lui thì ai chống đỡ?”
Hai mắt Lâm Chính đỏ rực, anh lấy châm ra ghim lên người. Sức mạnh của Lạc Linh Huyết. Sức mạnh của Thiên Sát. Sức mạnh của U Minh Sát Khu.
Tất cả đều được phóng ra. Trong nháy mắt làn da của Lâm Chính trở nên trắng tóat. Từng hình hoa văn khủng khiếp dần hiện ra, đồng thời có một luồng thần lực của thiên lôi tập trung ở hai cánh tay của anh.
“Được lắm thần y Lâm, thế này mới thú vị chứ”, thiên kiêu cười thản nhiên, sau đó tung chưởng.
Bùm…Một đường thần lôi từ trên trời giáng xuống. Thế nhưng đường thần lôi không hề tản ra mà tập trung ở lòng bàn tay anh ta tạo thành một thanh lôi kiếm.
Lôi kiếm không ngừng phát nổ trong tay anh ta, trông anh ta không khác gì lôi thần.
Đám đông há hốc mồm: “Thiên kiêu hạng nhất thật sự là thần tiên sao?”