TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm Chính
CHƯƠNG 3204 “ĐỪNG HÒNG CHẠY!”.

Bây giờ Lâm Chính hoàn toàn không thể động đậy, nhìn thế nào cũng là anh thua.

Nhưng Lâm Chính lại không trả lời, chỉ mở to mắt, cố gắng thở dốc.

Trên người anh cắm không ít châm bạc, có lẽ là trước khi chiến đấu anh đã âm thầm châm lên người mình.

“Chuẩn bị ra tay!”.

Vạn Kình Tùng không ngồi yên được, đứng bật dậy, quát khẽ.

Các cao thủ xung quanh lập tức tiến vào tường khí, dự định đi cứu Lâm Chính.

Trần Chiến và Chung Chấn cũng tiến lên, dồn ép thiên kiêu hạng nhất.

Giờ phút này, Lâm Chính chỉ còn chút hơi tàn.

Bọn họ vừa tiến vào võ trường, dường như đã khiến thiên kiêu hạng nhất cảm thấy áp lực.

Anh ta nhìn quanh, thản nhiên nói: “Vốn dĩ tôi muốn để anh thở thêm một lúc, nhưng những người cứu viện mà anh mời tới dường như không muốn cho anh cơ hội. Đã vậy tôi chỉ đành kết liễu anh sớm hơn thôi!”.

Nói xong, thiên kiêu hạng nhất cất bước lao về phía Lâm Chính, khẽ động ngón tay. Một luồng kiếm quang lóe lên từ đầu ngón tay anh ta, chuẩn bị chém tan xác Lâm Chính.

Vèo!

Đúng lúc đó, một luồng kiếm quang bay ra trước một bước, chém về phía thiên kiêu hạng nhất.

“Cái gì?”.

Thiên kiêu hạng nhất hít sâu một hơi, dừng bước lùi về sau, tránh khỏi kiếm quang.

Định thần nhìn lại mới phát hiện một cánh tay của Lâm Chính đã khôi phục, hơn nữa còn đang cầm một thanh thần kiếm chỉ vào thiên kiêu hạng nhất!

“Tứ chi của anh… không phải đứt cả rồi sao?”.

Thiên kiêu hạng nhất sửng sốt, trong mắt tràn ngập vẻ khó tin.

“Tôi không phải… đã nói rồi sao? Xét về võ kỹ… tôi không bằng anh… nhưng xét về sinh tử, anh… không bằng tôi…”.

Lâm Chính gian nan thở dốc, sau đó nhẹ nhàng chuyển động cơ thể, bò tới từng chút một.

Thiên kiêu hạng nhất im lặng.

Các chiến sĩ ở xung quanh vây lại cũng dừng bước, không tin nổi nhìn về phía Lâm Chính.

Ai cũng có vẻ mặt như nhìn thấy ma.

Lúc này Lâm Chính thương tích đầy mình, nhưng vết thương trên người anh lại lành lại với tốc độ rất nhanh.

Tứ chi đứt gãy nhanh chóng liền miệng, từ đầu tới cuối chỉ mất mấy giây, lỗ thủng trên bụng cũng dần dần kéo da non lành lại, máu không còn chảy ra ngoài, vết thương khôi phục như mới.

Mọi thứ có thể gọi là thần tích!

Lâm Chính đứng dậy lần nữa, khí tức bình phục, cả người dường như đã thay da đổi thịt…

Nhìn đến đó, thiên kiêu hạng nhất rốt cuộc cũng hiểu ý Lâm Chính nói.

Về mặt võ kỹ, Lâm Chính quả thật không phải đối thủ của anh ta, nếu giao đấu trực diện với anh ta, Lâm Chính còn không có cơ hội chạm vào anh ta.

Tuy nhiên, nếu Lâm Chính dùng cách dẫn nổ khí kình coi như bom sống kéo anh ta chết chung, vậy thì dưới sự ảnh hưởng của vụ nổ trong phạm vi rộng lớn như vậy, bất cứ chiêu thức nào của anh ta cũng trở thành vô dụng.

Thiên kiêu hạng nhất chắc chắn sẽ bị thương.

Đương nhiên, cái giá là Lâm Chính sẽ bị thương nặng hơn!

Nhưng không sao, y thuật của Lâm Chính có thể giúp anh lành lại nhanh chóng, giúp anh sống lại từ trạng thái gần chết!

Đây chính là đạo sinh tử mà Lâm Chính nói đến!

Chỉ cần anh không chết, anh có thể sử dụng chiêu thức tương tự cho đến khi thiên kiêu hạng nhất kiệt sức mà chết!

“Thế nào? Có muốn tiếp tục không?”.

Lâm Chính thu trường kiếm lại, sử dụng châm bạc đâm lên người mình, thản nhiên nói.

Thiên kiêu hạng nhất dừng động tác, hờ hững nhìn Lâm Chính, trầm giọng: “Cách làm vụng về nhưng cũng có hiệu quả, tôi đã xem thường y võ rồi, tôi xem thường y võ của anh rồi, thần y Lâm!”.

“Tôi đã nói hôm nay sẽ không có bất cứ ai phải chết! Anh sẽ không giết được bất cứ ai ở đây”, Lâm Chính nói.

“Tôi phải thừa nhận anh đúng là có chút thủ đoạn, vượt ngoài dự liệu của tôi, nhưng anh cũng chỉ vụng chèo khéo chống. Nếu ở một nơi rộng rãi, ví dụ như Thánh Sơn, không ai cản trở được tôi, thủ đoạn của anh sẽ không có hiệu quả đối với tôi. Tôi có một nghìn thủ đoạn để đánh chết anh từ xa, anh thậm chí còn không thấy rõ tôi ở đâu. Nào ngờ hôm nay anh mời nhiều cao thủ bảo vệ, thu nhỏ khu vực giao đấu giữa đôi bên, nhờ vậy chiêu này của anh mới có hiệu quả. Không thể không nói anh rất may mắn, thần y Lâm!”.

Thiên kiêu hạng nhất lạnh nhạt nói, ánh mắt lia sang Vạn Kình Tùng.

Lúc này anh ta mới nhìn thấy nơi ngực Vạn Kình Tùng treo đầy huân chương, chợt hiểu ra mọi chuyện.

Hôm nay e là không thể giết được Lâm Chính.

“Anh nói có lý, nhưng anh lại quên mất một điều”.

“Điều gì?”, thiên kiêu hạng nhất quay lại nhìn Lâm Chính, mắt ánh lên vẻ hứng thú.

“Anh tự tin cho rằng tôi chỉ có một loại thủ đoạn thôi sao?”, Lâm Chính thản nhiên nói: “Anh không nghĩ rằng nếu ở nơi rộng rãi, tôi sẽ giết anh chứ không phải anh giết tôi?”.

Thiên kiêu hạng nhất bình tĩnh nhìn anh, không đáp lời.

Một lúc lâu sau, anh ta mới lộ ra một nụ cười.

Đó là nụ cười từ tận đáy lòng.

“Thần y Lâm, anh là người thú vị nhất mà tôi từng gặp! Tôi đột nhiên cảm thấy giết anh rồi thì có hơi đáng tiếc! Nhưng nguyên tắc của tôi không đổi, anh sẽ chết trong tay tôi, tất cả những người bên cạnh anh cũng sẽ chết vì sự ngu xuẩn và vô tri của anh. Hôm nay đến đây thôi, tôi sẽ cho anh sống thêm vài ngày, lần sau gặp lại anh sẽ phát hiện mọi thủ đoạn của anh đều không có tác dụng gì. Dù anh có mời ai đi nữa cũng không thể bảo vệ cho anh được!”.

Thiên kiêu hạng nhất lạnh nhạt nói, sau đó tung người nhảy lên, định rời đi.

“Đừng hòng chạy!”.

“Chặn hắn lại!”.

Các cao thủ ở xung quanh không kiên nhẫn được nữa, cùng nhau xông lên.

“Thiên kiêu hạng nhất, hôm nay không phải anh muốn đi là đi được!”.

Hai mắt Lâm Chính đỏ ngầu, mặt lộ vẻ dữ tợn, cũng nhảy vọt đi, lao về phía anh ta.

Hôm nay là thời cơ rất tốt để giết thiên kiêu hạng nhất, dù có liều mạng cũng phải giữ anh ta lại đây!

Lâm Chính suy nghĩ trong lòng, bất chấp tất cả, thậm chí hét lên thân phận của anh ta.

“Khốn nạn! Thần y Lâm, anh nghĩ tôi không giết được anh thật sao?”, thiên kiêu hạng nhất phẫn nộ, sát ý toàn thân dâng tràn.

Đọc truyện chữ Full