Cả đời này anh ta chưa bao giờ bị chịu thiệt vậy mà giờ phải thoái lui. Đối với anh ta mà nói thì điều đó còn đau khổ hơn việc bị người khác tấn công. Bởi vì điều đó thể hiện sự yếu kém của anh ta.
Bị người khác tấn công tức là anh ta kém người ta, thực lực anh ta không cho phép. Còn việc đang đấu nhau mà bắt buộc phải thoái lui thì là một sự yếu kém về tâm lý.
Điều này không thể thao thứ được. Dù đòn tấn công bị thất bại do Vạn Kình Tùng và Lâm Chính liên thủ, nhưng anh ta thấy nguyên nhân gốc rễ vẫn là do anh ta không đủ mạnh.
Thiên kiêu hạng nhất đanh mặt. Anh ta tin, đây là khoảnh khắc mà cả đời anh ta không thể quên.
Thiên kiêu bị ép lùi lại. Trần Chiến, Chấn Chung và các cao thủ khác đều đổ dồn lên. Bọn họ hằm hằm sát khí, nhìn chăm chăm thiên kiêu.
“Giết”, Vạn Kình Tùng cũng không còn khách khí nữa, lập tức ra lệnh.
Các chiến sĩ xung quanh cũng lao lên không chút sợ hãi. Thiên kiêu đanh mắt, vốn định đáp trả nhưng thấy các binh sĩ lao lên như quân nguyên…
Rõ ràng là quân đội Long Tổ và phía nhà nước cùng các đội ngũ khác đã ý thức được sự việc ở đây nên đều đổ về. Dù anh ta có mạnh nhưng cũng chỉ có một mình. Nếu tiếp tục chiến đấu thì sẽ bị đánh bại vì kiệt sức.
Đành phải rút lui thôi. Thiên kiêu nín thở, nhìn Lâm Chính bằng vẻ vô cảm: “Thần y Lâm, tôi không thua bởi anh mà là thua bởi chính tôi”.
"Tôi vốn định sẽ giết chết anh hôm nay nhưng lại không đủ mạnh, không thể xử lý từng người được. Vì vậy tôi đành phải lựa chọn tha cho anh. Nhưng anh yên tâm, chẳng bao lâu nữa tôi sẽ lại quay lại. Tới khi đó từng người ở đây, kể cả các chiến sĩ của Long Quốc cũng sẽ không làm gì được tôi hết. Không ai có thể bảo vệ được anh nữa”.
Nói xong thiên kiêu gầm lên. Một luồng sức mạnh khiến đất trời rung chuyển.
Ngay sau đó mặt đất nứt toác. Cả học viện điên cuồng rung lắc.
Đám đông bàng hoàng. Mặt đất nứt ra tạo thành những rãnh lớn, một lúc sau cả mất đất như được cào thành rãnh và nổ tung lên.
“Cái gì?”, Chấn Chung thất sắc: “Cậu ta định làm gì?”
“Giết, mau giết chết cậu ta”, Trần Chiến gầm lớn cùng các chiến sĩ khác lao về phía thiên kiêu.
Nhưng Lâm Chính đã lao lên trước tiên, ngọn lửa trong tay anh dội thẳng về phía trước. Lâm Chính sớm đã không còn màng sống chết nên anh chẳng có gì phải kiêng dè.
Thiên kiêu không hề phản công, chỉ lẳng lặng nhìn anh. Lúc này một nửa học viện đã bị bốc lên không trung như một hòn đảo bay.
Đây chính là thủ đoạn của thiên kiêu. Anh ta chỉ cần nhất niệm mà đã có thể xơi tung cả một vùng không gian. Nếu anh ta dồn toàn lực thì cả nửa thành phố cũng chưa là gì.
Mạnh quá. Phải giết chết anh ta. Kẻ này nhất định phải chết. Lâm Chính quyết tâm. Anh mặc kệ tất cả.
Đúng lúc này thiên kiêu lên tiếng: “Anh cũng muốn phi thăng sao?"
Phi thăng? Lâm Chính nín thở.
Thiên kiêu khẽ giơ hai tay lên. Một cánh tay khổng lồ bằng khí được tạo ra.
Nó ấn hòn đảo bay xuống đồng thời phóng ra khí tức.
“Đây là?”, Lâm Chính khựng người, bàng hoàng chứng kiến.
“Anh nói xem, tôi không giết được từng người thì giết hết cùng một lúc thế nào?”, thiên kiêu cười thản nhiên, sau đó đạp chân bay lên không chung.
Lâm Chính không hề đuổi theo. Vì không thể.
“Phòng ngự”, Trần Chiến và Chấn Chung đều hô lên. Tất cả các chiến sĩ điều động chân khí để cùng phòng ngự. Thế nhưng rõ ràng vẫn chưa đủ.
Cánh tay được tạo ra từ khí kia quá khủng khiếp. Sức hủy diệt của nó hừng hực. Đối diện với sức mạnh hủy diệt, chút sức mạnh của các chiến sĩ thật sự không là gì.
Rõ ràng là không đủ.
“Uy chấn vạn quan”, Vạn Kình Tùng hét lớn, phóng ra sức mạnh tạo thành hoa văn phủ ra xung quanh như muốn đẩy lùi luồng sức mạnh của đối phương. Thế nhưng ông ta chưa kịp làm vậy thì…
Bùm…Một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên. Cả hòn đảo bay nổ tung. Người dân Giang Thành đồng loạt nhìn lên trời. Cứ như có pháo hoa đang được bắn ra vậy.
Cả Giang Thành như được thắp sáng. Cảnh tượng trông vô cùng đẹp mắt. Rất nhiều người bị thu hút.
“Mẹ mau xem kìa, pháo hoa đẹp quá”, cô bé vừa mới tan học, kéo tay mẹ chỉ lên trời bằng vẻ kích động.
Thế nhưng người mẹ chỉ tái mặt. Người bình thường đều có thể nhận ra đó không phải là pháo hoa vì đến cả cửa kính của các tòa nhà cũng bị vỡ nát cơ mà.
Đó là một vụ nổ.
“Thần y Lâm”, người của Dương Hoa cũng nhìn thấy. Ai nấy đều sững sờ.
Bạch Nan Ly không nói gì. Thẩm Niên Hoa rơi nước mắt, ngồi thừ ra đất khóc thút thít. Liễu Như Thi cũng tái mặt.
“Mọi người yên tâm, thần y Lâm sẽ không sao đâu”, Từ Thiên nặn ra một nụ cười và an ủi mọi người. Thế nhưng không ai trả lời.
Mặc dù thần y Lâm những lần trước đều có thể hóa hung thành cát nhưng lần này thì khác. Đó là thiên kiêu hạng nhất cơ mà. Là thiên kiêu số một trên bảng xếp hạng đấy. Thần y Lâm thật sự có thể đối phó được sao?
“Xảy ra chuyện gì vậy?”, Tô Nhu vừa mới rời khỏi Giang Thành nghe thấy có tiếng nổ bèn quay đầu lại.
Lạc Thiên đạp chân phanh thì ý thức ra được điều gì đó. Cô lập tức xuống xe, nhìn lên bầu trời. Một lúc sau, hai mắt cô rưng rưng.
“Tiểu Thiên sao thế?”, Tô Nhu cũng bước xuống và hỏi.
“Không…không có gì…Tô Nhu, chúng ta đi thôi”, Lạc Thiên nín khóc, bước lên xe để tránh vẻ nghi ngờ của Tô Nhu.
Lạc Thiên biết hướng đó là hướng của học viện. Cô ấy không biết hiện tại Lâm Chính thế nào. Cô ấy rất muốn gọi điện hỏi nhưng cũng biết lúc này điều cần làm là đưa Tô Nhu rời đi.
Tô Nhu nhìn Lạc Thiên không nói gì rồi lại nhìn lên trời và bặm môi: “Có phải là…thần y Lâm xảy ra chuyện rồi không?”