Thấy Tô Nhu nói vậy Lạc Thiên chỉ khẽ run người. Cô ấy mỉm cười nói: “Tô Nhu, cậu đang nói linh tinh gì vậy? Thần y Lâm sao có thể xảy ra chuyện được chứ? Huống hồ dù có chuyện cũng không liên quan gì tới chúng ta mà. Anh ta có thể giải quyết được hết”.
“Vậy à?”
Đôi mắt Tô Nhu ánh lên vẻ kỳ lạ. Cô nói: “Vừa rồi hướng của vụ nổ hình như là học viện Huyền Y Phái. Có khả năng đã xảy ra chuyện gì đó rồi. Nhìn sắc mặt lúc này khi cậu xuống xe thì chắc là cậu biết tình hình. Cộng với việc cậu đột nhiên kéo mình đi du lịch thì mình đoán đây có lẽ là cách bảo vệ mình, không muốn mình ở Giang Thành vì không an toàn. Cậu đã nhận lời nhờ vả của thần y Lâm, đưa mình rời đi đúng không?”
Lạc Thiên im lặng. Một lúc lâu sau cô ấy mới thở dài: “Tô Nhu, cậu thật thông minh. Nhưng có đôi khi cậu nên giả vờ ngây ngô. Mặc dù thần y Lâm nói với bên ngoài là không có ý tứ gì với cậu nhưng thực ra anh ta…anh ta rất quan tâm tới cậu. Cũng hi vọng là cậu sẽ không phụ tấm lòng của anh ta. Tất cả những gì anh ta làm là đều vì muốn tốt cho cậu”.
Tô Nhu nghe thấy vậy thì nhìn xuống, không nói thêm gì nữa. Lạc Thiên lái xe rời khỏi Giang Thành.
Màn nổ như pháo hoa khiến tất cả đều phải chú ý. Vô số người lấy điện thoại ra chụp hoặc quay lại.
Các võ giả của Dương Hoa cũng đều lao về phía học viện. Cả các nhân viên quan chức nhà nước cũng vậy. Không ai biết tình hình đang diễn ra như thế nào.
Sau vụ nổ là tới khói bốc lên. Những người ở vị trí gần mơ hồ đoán ra được tình hình.
Tại trung tâm của vụ nổ. Các chiến sĩ từ từ mở mắt.
Lúc vụ nổ xảy ra, do ánh sáng mà nó tạo ra quá mạnh nên tất cả đều ôm đầu nhắm mắt. Đợi đến khi cơn chấn động qua đi họ mới dám nhìn xung quanh. Điều khiến họ thất kinh là hòn đảo bay bị thiên kiêu bốc lên thực ra vẫn chưa hề bị phát nổ.
Bọn họ ở trung tâm của vụ nổ mà lại không hề có thương vong.
“Chúng ta…không chết sao?”
“Chuyện gì vậy?”
“Tôi không sao…chúng ta không sao…”
“Không thể tin được, vụ nổ lớn như vậy mà tôi vẫn chưa chết?”
“Nhất định là đại soái đã bảo vệ chúng ta”.
“Đúng, nhất định là tướng Vạn”, các chiến sĩ hô vang. Họ cảm thấy vô cùng kích động. Nhưng đúng lúc này có một giọng nói vang lên.
“Không phải tôi bảo vệ mọi người…tôi không có sức mạnh lớn như thế”, các chiến sĩ giật mình nhìn lên. Họ phát hiện ra Vạn Kình Tùng mặt đầy bụi đứng đó. Ông ta không hề điều động chân khí, cũng không hề tạo thế phòng ngự gì cả, chỉ đứng đó nhìn về phía trước.
Đám đông cũng nhìn theo. Họ thấy hòn đảo bay lơ lửng trên đầu họ. Ở đó còn có một bóng hình toàn thân máu me be bét nữa.
Đó…chính là thần y Lâm. Ngực anh nát bấy nhầy, mạch máu lộ cả ra ngoài. Một luồng khí tức đang bay lơ lửng ở đó ôm trọn lấy hòn đảo. Hóa ra trong lúc nguy hiểm, anh đã đốt cháy tuổi thọ của chính mình để bảo vệ hòn đảo.
“Tướng Lâm”, đám đông run rẩy.
Phụt…Lâm Chính trong không trung nôn ra máu, cơ thể loạng choạng. Anh bắt đầu rơi xuống.