Thịch!
Thịch!
Thịch!
Tiếng tim đập mạnh vang lên từ trong phòng.
Lúc này Tần Bách Tùng, Long Thủ và những người khác đều căng thẳng vây quanh bàn phẫu thuật, cố gắng cứu chữa người trên bàn phẫu thuật.
Hết nồi thuốc này đến nồi thuốc khác được đưa vào.
“Mau rót vào”.
Tần Bách Tùng vừa lau mồ hôi vừa nói.
Liễu Như Thi vội vàng bưng thuốc rót vào miệng Lâm Chính.
Tưới nước thuốc lên nửa người anh.
Vành mắt Liễu Như Thi đỏ lên, nước mắt cũng không khỏi tuôn rơi.
“Cô Liễu, hãy đi nấu thuốc tiếp, trong phòng thuốc của thầy có một cây Sinh Sinh Bất Diệt Thảo, dùng Kỳ Dương Thảo làm dược dẫn nấu hai tiếng, nhanh!”, Tần Bách Tùng lên tiếng.
Liễu Như Thi lập tức quay người chạy ra khỏi phòng phẫu thuật.
Lúc này ở bên ngoài phòng phẫu thuật, Trần Chiến và Chung Chấn vẫn đang đứng đợi, Vạn Kình Tùng đã rời đi.
Chuyện Giang Thành nghiêm trọng vượt ngoài dự tính của họ, vì vậy Vạn Kình Tùng đã vội vàng đến Yên Kinh báo cáo chuyện này, xin phép chính phủ triệu tập nhiều lực lượng hơn để bảo vệ Giang Thành, đồng thời bắt tay xử lý chuyện Thánh Sơn.
“Cô Liễu, tướng Lâm sao rồi?”.
Trần Chiến, Chung Chấn vội vàng chạy tới, sốt ruột hỏi.
Liễu Như Thi cắn chặt răng, không nói lời nào, quay người chạy đi nấu thuốc.
“Đây…”.
Hai người nhìn nhau.
“Tình hình tệ như vậy, hay là chúng ta đến nơi khác mời thần y chữa trị cho tướng Lâm đi”, Chung Chấn trầm ngâm một lúc rồi nói.
“Thần y ở đó có lợi hại bằng đồ đệ thân truyền của tướng Lâm không? Huống hồ, cô Liễu còn là cháu gái của Dược Vương tỉnh Hoài Thiên, y thuật cao siêu đến thế nào. Nếu ngay cả bọn họ cũng không trị được, chúng ta mời ai cũng vô dụng”, Trần Chiến nói.
“Vậy chúng ta cứ đứng không nhìn vậy thôi sao? Nếu lần này không có tướng Lâm, chúng ta sẽ mất mạng, các chiến sĩ cũng sẽ thương vong nghiêm trọng. Chúng ta nợ tướng Lâm, chúng ta nợ cậu ấy!”.
Chung Chấn siết nắm đấm đấm vào tường, đánh thủng một lỗ trên tường.
“Được rồi, Chung Chấn, chuyện đến nước này chúng ta chỉ có thể tin tưởng Phó viện trưởng Tần, chúng ta phải làm tốt chuyện của chúng ta. Thiên kiêu hạng nhất ở Thánh Sơn to gan cuồng vọng, lại dám ra tay tàn độc với chúng ta. Chuyện lần này có tính chất cực kỳ tồi tệ, tuyệt đối không thể dừng ở đây! Hi vọng tướng Vạn đến Yên Kinh sẽ được phê chuẩn, tiến hành tấn công Thánh Sơn. Người có thực lực mạnh nhưng lại ác độc như thiên kiêu hạng nhất là một mối nguy tiềm ẩn, cần phải tiêu diệt!”, Trần Chiến nói.
“Khó”.
Chung Chấn bình tĩnh lại, nói: “Thiên kiêu hạng nhất làm việc quá cẩn mật, chúng ta không có bất cứ chứng cứ gì, hoàn toàn không thể ra tay với họ. Nếu không, pháp luật chúng ta chẳng phải sẽ loạn hết?”.
“Chẳng lẽ cứ trơ mắt nhìn đám súc sinh đó tiêu dao ngoài vòng pháp luật?”, Trần Chiến nói.
“Yên tâm, sẽ không lâu đâu. Tôi vừa nhận được tin rằng, số đông những người bị thiên kiêu hạng nhất bắt ép đến Thánh Sơn xây dựng võ trường không hề quay về, có lẽ bọn họ vẫn còn đang ở Thánh Sơn, e là đã bị hại, vậy thì chúng ta có thể đến Thánh Sơn điều tra lần nữa!”.
“Điều tra?”, Trần Chiến dường như ý thức được gì đó, nhìn Chung Chấn chằm chằm: “Ý ông là phái người đến Thánh Sơn trên danh nghĩa là điều tra, nhưng thực tế là giám sát thiên kiêu hạng nhất?”.
“Trên thế giới không có tường nào không lọt gió, tôi tin cho dù thiên kiêu hạng nhất có làm việc một cách cẩn mật hơn nữa cũng sẽ để lại dấu vết. Chỉ cần chúng ta tìm được chứng cứ thì lập tức bắt cậu ta!”, Chung Chấn kiên định nói.
“Được! Tôi sẽ đi chuẩn bị!”.
Trần Chiến gật đầu, nhưng vừa định đi chuẩn bị thì một chiến sĩ bước nhanh tới, đưa điện thoại cho ông ta.
Trần Chiến nghe máy, chốc lát sau vẻ mặt trở nên nghiêm túc.
“Sao rồi?”, Chung Chấn khẽ hỏi.
“Thiên kiêu hạng nhất đã bắt đầu bố trí phòng tuyến, toàn bộ Thánh Sơn đã bị phong tỏa hoàn toàn! Bây giờ không ai vào được Thánh Sơn!”.