“Cái gì?”.
Chung Chấn kinh ngạc, lập tức hỏi: “Người của chúng ta cũng không thể vào trong?”.
“Không thể! Người của chúng ta đều bị đuổi ra ngoài, đồng thời bị cảnh cáo nếu còn vào đó nữa thì sẽ giết không hỏi lý do. Bây giờ người của chúng ta đang giằng co với người của Thánh Sơn, nhìn thái độ của Thánh Sơn thì thật sự chuẩn bị ra tay!”, Trần Chiến nghiêm túc nói.
“Khốn nạn! Vô pháp vô thiên! Đúng là vô pháp vô thiên!”.
Chung Chấn tức giận đến mức cả người run rẩy.
“Thái độ Thánh Sơn quyết tuyệt như vậy, xem ra bọn họ muốn trở mặt hoàn toàn với chúng ta, nhưng vì sao bọn họ lại phải phong tỏa Thánh Sơn? Chẳng lẽ bọn họ cảm thấy Thánh Sơn có thể đối kháng với chính phủ Long Quốc? Chung Chấn, tôi cảm thấy trong chuyện này có điều mờ ám!”, Trần Chiến nhỏ giọng nói.
“Kệ cậu ta có mờ ám hay không, cậu ta làm vậy là ngang nhiên tạo phản, mau chóng tập kết quân đội xuất phát đến Thánh Sơn! Tôi không tin thiên kiêu hạng nhất có thể tạo phản!”, Chung Chấn tức giận nói.
“Chung Chấn, chuyện này là do quân đội Long Tổ chúng tôi quản lý, Lục Dã các ông đừng nhúng tay vào. Ông có chức trách của ông, tôi có chức trách của tôi, đừng có tự tiện rời vị trí công tác. Huống hồ, nếu để người khác biết Lục Dã các ông can thiệp vào chuyện của quân đội Long Tổ chúng tôi, sau này chúng tôi làm sao có mặt mũi gặp người khác?”, Trần Chiến nói.
“Chuyện của Thánh Sơn có lẽ chỉ dựa vào quân đội Long Tổ các ông thì sẽ không giải quyết được! Tôi biết ông coi trọng mặt mũi, nhưng lúc này nên để mặt mũi sang một bên đi. Tôi sẽ đi viết báo cáo, xin cấp trên hỗ trợ quân đội Long Tổ các ông giải quyết chuyện Thánh Sơn!”, Chung Chấn nói.
“Chuyện đó…”.
“Ông còn do dự? Tôi nói cho ông biết, nếu ông hành động một mình, lần sau sẽ không còn tướng Lâm bảo vệ ông đâu!”.
Chung Chấn nói, quay người rời đi.
Trần Chiến lặng lẽ nhìn bóng lưng của Chung Chấn, thở dài một tiếng, không nói thêm nữa.
Lâm Chính mơ một giấc mơ thật dài.
Trong mơ, anh nhìn thấy một bóng người mơ hồ.
Bóng người đó vừa rất quen thuộc vừa rất lạ lẫm với anh.
“Mẹ?”.
Lâm Chính không nhịn được hét lên, lúc này mới ý thức được đó là bóng hình của mẹ.
Anh vội vàng đưa tay ra nắm lấy, nhưng khi ngón tay vừa chạm vào bóng người đó.
Soạt!
Bóng người đó nứt ra, giống như cái kính tan vỡ, văng tung tóe.
“Mẹ!”.
Lâm Chính hét lên, cảm thấy mọi thứ xung quanh trở nên hỗn độn, sau đó ý thức mơ hồ trong thời gian ngắn, không thấy được gì, không thể suy nghĩ được gì.
Lúc anh chậm rãi mở mắt ra lần nữa mới phát hiện mình đang nằm trên bàn phẫu thuật.
“Tỉnh rồi! Tỉnh rồi!”.
“Tốt quá rồi, thuốc của thầy quả nhiên hữu dụng!”.
Ngay bên cạnh vang lên giọng nói vui mừng.
Lâm Chính cảm thấy đầu mình rất đau, gian nan quay đầu lại mới nhìn thấy Tần Bách Tùng và mọi người đều đứng ở bên cạnh.
“Thầy, thầy có nghe tôi nói không?”, Tần Bách Tùng vội vàng ngồi xuống, nhỏ giọng hỏi bên tai Lâm Chính.
“Tần… Bách Tùng…”.
“Thầy! Bây giờ thầy bị thương rất nặng, nhưng đệ tử không biết phải làm sao để chữa khỏi cho thầy, chỉ đành dùng số thuốc cất trữ trong phòng thuốc để kéo dài sinh mạng cho thầy, giúp thầy khôi phục. Hi vọng thầy có thể nói cho tôi biết phải làm sao để chữa khỏi cho thầy?”, Tần Bách Tùng sốt sắng nói.
Lâm Chính không chỉ bị thương khí mạch, mà còn cả tâm mạch và sinh mạch. Y thuật của Tần Bách Tùng hoàn toàn không thể cứu chữa người đã vỡ tâm mạch và sinh mạch, ông ta chỉ đành giữ cho Lâm Chính một hơi thở, hi vọng anh nói ra cách chữa trị tự cứu mình.
Với y thuật của Lâm Chính thì những thứ này không thành vấn đề.
“Tôi nói… Ông làm…”.
Lâm Chính khàn khàn đáp lại, sau đó nói ra bằng giọng khô khốc.
Tần Bách Tùng cẩn thận lắng nghe.
Phòng phẫu thuật vô cùng im lắng, ngay cả tiếng hít thở cũng không nghe thấy, chỉ còn tiếng nói nhỏ như muỗi kêu của Lâm Chính liên tục vang lên…