Ba ngày sau.
Cốc cốc cốc.
“Vào đi!”.
Lâm Chính nằm trên giường nói.
Cửa được mở ra, Trần Chiến dẫn theo vài chiến sĩ đi vào phòng bệnh.
Liễu Như Thi đang gọt táo cho Lâm Chính vội vàng đứng dậy.
Trần Chiến gật đầu với Liễu Như Thi, sau đó hành lễ với Lâm Chính, mỉm cười nói: “Tướng Lâm, khôi phục thế nào rồi?”.
“Để lại chút di chứng, nhưng sau này có thể chữa khỏi, không có gì đáng ngại”.
Lâm Chính mặt tái nhợt, mỉm cười nói.
“Vậy thì tốt, vậy thì tốt, có lẽ cả Long Quốc không có mấy ai có thể sánh bằng y thuật của tướng Lâm, về mặt này cậu là giỏi nhất, chắc chắn không thành vấn đề!”, Trần Chiến cười ha hả.
Chiến sĩ ở cạnh gửi tặng hoa và trái cây.
“Tướng Trần khách sáo rồi”, Lâm Chính cười nói.
“Ồ, thế thì tính là gì? Nếu lần này không có tướng Lâm liều mạng cứu giúp, chúng tôi đã không còn trên thế giới này nữa rồi”, Trần Chiến cười khổ, nói.
Lâm Chính lắc đầu, không nói gì.
“Thật không ngờ tướng Lâm còn trẻ tuổi, y thuật vô song chưa nói, võ kỹ cũng siêu phàm trác tuyệt. Ngay cả chiêu thức đáng sợ của thiên kiêu hạng nhất cũng có thể chống đỡ được, đúng là khiến người ta khâm phục”, Trần Chiến không khỏi cảm khái.
Nếu đổi lại là ông ta, sợ là không thể chống chọi.
E rằng thực lực của thiên kiêu hạng nhất còn hơn cả ông ta và Chung Chấn, cũng chỉ có Vạn Kình Tùng là có thể giao đấu.
“Chỉ là chút thủ đoạn mà thôi”, Lâm Chính cười nói, không giải thích gì nhiều.
Liễu Như Thi ở bên cạnh lại không nhịn được lau nước mắt, mắt đỏ lên, quay đầu sang bên.
Trần Chiến nhạy cảm nắm bắt được điểm đó, lập tức nhíu mày: “Cô Liễu, cô sao vậy?”.
“Không… Không có gì, cát bay vào mắt thôi”, Liễu Như Thi cười gượng nói.
“Cửa sổ còn không mở, lấy đâu ra gió? Lấy đâu ra cát? Cô Liễu, có phải cô giấu tôi chuyện gì không?”, Trần Chiến hỏi.
Liễu Như Thi mấp máy môi, lên tiếng: “Thật ra…”.
“Như Thi!”, Lâm Chính quát lên.
Liễu Như Thi muốn nói lại thôi.
Trần Chiến thấy vậy, sự hoài nghi trong mắt càng đậm thêm. Ông ta đứng dậy, nghiêm túc nói với Liễu Như Thi: “Cô Liễu, xin cô hãy nói sự thật, rốt cuộc là chuyện gì? Nếu cô không nói, hôm nay tôi sẽ không đi!”.
Liễu Như Thi nhìn Lâm Chính, Lâm Chính lặng lẽ nhìn cô ấy chằm chằm, không lên tiếng.
Liễu Như Thi cắn răng, nhỏ giọng nói: “Thật ra thần y Lâm chặn đòn tấn công cho mọi người đã hiến tế một nửa đoạn sinh mạch của mình! Sinh mạch thì không thể tái tạo, bất cứ y thuật nào cũng không thể cứu chữa được…”.
“Cái gì? Sinh mạch?”.
Trần Chiến biến sắc, giọng nói hơi run rẩy: “Vậy… vậy nghĩa là…”.
“Thần y Lâm bị tổn thọ ít nhất là năm mươi năm!”, Liễu Như Thi lặng lẽ lau nước mắt, nói.
Trần Chiến như bị sét đánh.
Các chiến sĩ ở phía sau cũng há hốc miệng, sững sờ đứng tại chỗ.
Phòng bệnh vô cùng yên ắng.
Lâm Chính thấy vậy, cười chua chát: “Tướng Trần, thật ra cũng không có gì to tát. Con người tôi không có bản lĩnh gì, chỉ có điều tôi rất am hiểu y thuật, kéo dài tuổi thọ đối với tôi mà nói là sở trường. Yên tâm đi, mười mấy hai mươi năm tôi sẽ không chết được, tôi chắc chắn có thể sống đến một trăm tuổi”.
Trần Chiến không lên tiếng, nắm đấm siết chặt, vẻ âm trầm trên mặt rất rõ rệt.
Ông ta hít sâu một hơi, nghiêm túc nói với Lâm Chính: “Tướng Lâm, cậu yên tâm, chẳng lâu nữa Thánh Sơn sẽ không còn tồn tại!”.
“Ý gì?”, Lâm Chính ngạc nhiên hỏi.
“Thánh Sơn bắt đầu tiến hành phong tỏa vào ba ngày trước, cấp trên đã thông qua phương án của chúng tôi. Ngày hôm nay chúng tôi sẽ chính thức tấn công Thánh Sơn!”.
Trần Chiến nghiêm túc nói.