Trương Quân vội vàng chạy tới, nhìn mấy trăm chiến sĩ bị bỏng nặng nằm ở chỗ cơ quan bẫy rập, trên mặt tràn ngập vẻ tức giận.
“Sếp, đó là lửa ánh sáng trắng! Một loại vật chất mang tính phóng xạ, hễ ai bị bắn trúng trên người sẽ bỏng nặng, mất đi sức chiến đấu, nhưng bộ phận bị bỏng chỉ nằm ở chỗ da thịt, nói cách khác là người bị bắn sẽ không chết ngay! Nếu có thể được cứu chữa kịp thời, bọn họ vẫn có khả năng được cứu!”, một phó tướng ở bên cạnh nói.
“Vậy còn ngây ra đó làm gì? Mau cứu người!”, một phó tướng khác vội nói.
“Đinh Khải! Cậu ngốc sao, không nhìn ra người ta đang thả câu hay sao? Đi thì chắc chắn sẽ tiêu đời! Cậu biết ở đó trừ lửa ánh sáng trắng thì không còn bẫy khác nữa à? Nếu tự tiện xông tới cứu, một khi rơi vào bẫy khác của đám người hèn hạ đó thì phải làm sao?”, phó tướng kia lạnh lùng nói.
“Đại Cường! Tôi thấy là anh sợ thôi!”.
“Sợ? Tôi chỉ thận trọng! Càng là lúc thế này thì càng không thể lỗ mãng!”.
“Sợ chính là sợ, anh không dám cứu thì tôi đi!”.
Phó tướng kia nổi giận, dẫn người chạy đi.
“Đinh Khải! Đứng lại!”, Trương Quân hét lên.
“Sếp!”, phó tướng tên Đinh Khải dừng bước.
“Giả Cường nói đúng, bọn họ đang thả câu! bọn họ hoàn toàn có thể dùng bẫy chí mạng giết chết những đồng đội đã rơi vào bẫy, nhưng bọn họ lại không, thay vào đó là dùng lửa ánh sáng trắng chỉ làm bị thương nặng. Nếu các cậu đi tới đó thì sẽ chỉ nằm ở nơi đó giống các anh em khác!”, Trương Quân nói.
“Sếp, ý ông là… chúng ta cứ đứng đây nhìn vậy sao?”, Đinh Khải nghiến răng nói.
“Đương nhiên là không! Người nhất định phải cứu, nhưng không thể đường đột đi cứu!”.
Trương Quân khẽ nhíu mày, sau đó ngẩng đầu hô lên: “Dùng lựu đạn gây choáng!”.
Mọi người tỏ ra sửng sốt, sau đó trở nên nghiêm túc, lập tức hành động.
“Hãy liên lạc với không vụ hậu phương, xin phép chi viện lựu đạn gây choáng!”.
“Tuân lệnh!”.
“Xin hãy truyền tọa độ phóng lựu đạn!”.
“Tọa độ, 1716 Đông, 4516 Tây!”.
“Rõ!”.
“Lựu đạn gây choáng sẽ đến trong vòng ba mươi giây! Hãy sẵn sàng phòng thủ!”.
“Lập tức xếp đội hình phòng ngự!”.
Trương Quân lớn tiếng hô.
Tất cả chiến sĩ mau chóng tập trung lại với ông ta làm trung tâm.
Máy bay trực thăng trên không bay lên chỗ cao nhất.
Xe tăng hạng nặng trên mặt đất lái về gần nhau, đứng sát bên nhau.
Các chiến sĩ tụ tập xung quanh Trương Quân, xếp thành một hình vuông. Các chiến sĩ ở vòng ngoài cùng của hình vuông nâng khiên năng lượng màu trắng như tuyết lên, xếp thành tường lá chắn, bày tư thế phòng ngự.
Nhìn đến đó, đám người phụ nữ áo đỏ ở trong màn chắn đều nhíu mày.
Đây là định làm gì?
Không lâu sau.
Vèo!
Một tiếng xé gió vang lên từ chân trời xa.
Vô số người đưa mắt nhìn lại.
Một quả lựu đạn kéo theo chiếc đuôi dài thượt quét qua bầu trời, bay về phía này.
Khi đến gần Thánh Sơn, lựu đạn đột nhiên lao xuống, đâm thẳng vào lưng núi.