Quân đội Long Tổ đã nhận được không ít tin tức liên quan đến Thánh Sơn.
Theo tài liệu cho thấy thực lực của Thánh Sơn không chỉ có thế!
Chắc chắn có gì đó mờ ám.
Trương Quân nghi ngờ trong lòng, gọi vài phó tướng đến thảo luận.
Lúc đó, chiến sự đã đến hồi quyết liệt.
Chiến sĩ quân đội Long Tổ thế như chẻ tre, không gì có thể ngăn cản, một đường xông thẳng tới trước.
Người của Thánh Sơn đã không thể chống lại, bắt đầu rút lui.
“Rút! Rút về Thánh Sơn phòng thủ! Rút lui!”.
Thanh Nha đứng ở trên cao hét lên.
Nhưng hắn chưa hét được mấy câu đã bị mấy chiếc máy bay trực thăng điên cuồng bắn phá.
Thanh Nha vội vàng tránh né, nhưng phần lưng vẫn trúng đạn, ngã xuống đất.
Người ở cạnh vội vàng đỡ hắn dậy rút lui, vô cùng chật vật.
Đại tướng mà cũng bị thương?
Người của Thánh Sơn ai cũng mặt mày xám xịt.
Các chiến sĩ của Long Tổ tăng cao sĩ khí, tiến thẳng về phía Thánh Sơn, dốc sức truy sát.
Trương Quân thấy vậy vội vàng hét lên: “Truyền lệnh xuống, không được truy kích! Bảo bọn họ quay về!”.
“Sếp! Cơ hội tốt thế này sao lại không đuổi theo? Thanh Nha được gọi là Thánh Sơn Chi Nha, Vũ Thành Mị lại là trợ thủ đắc lực bên cạnh thiên kiêu hạng nhất, ở Thánh Sơn quyền cao chức trọng. Nếu có thể bắt sống hoặc tiêu diệt bọn họ, sức mạnh của Thánh Sơn chắc chắn sẽ giảm đi một nửa, ngày chúng ta đánh phá được Thánh Sơn sẽ ở trong tầm tay! Không được từ bỏ một cách uổng phí!”, một phó tướng vội nói.
“Tôi biết đây là cơ hội nghìn năm có một, nhưng cơ hội này đến quá kỳ quặc! Theo tin tức trong tay chúng ta, cao thủ của Thánh Sơn có hơn vạn người. Nếu chúng ta tấn công, không mất mấy ngày thì tuyệt đối không thể công phá, quân Nam Cảnh và Lục Dã đều chuẩn bị vào cuộc để phối hợp với lần hành động này của chúng ta. Mặc dù vì nguyên nhân nào đó mà bọn họ chưa thể đến nơi, nhưng chỉ dựa vào thực lực của chúng ta mà đánh bại được quân chủ lực của đối phương trong thời gian ngắn thì thật quỷ dị. Chuyện này quá kỳ quặc, nên cẩn thận một chút thì hơn”, Trương Quân nói.
Các phó tướng đưa mắt nhìn nhau.
“Sếp, có lẽ tin tức có sự nhầm lẫn…”.
“Không thể nào! Đây không phải lần đầu tôi đến đây, lần trước suýt chút nữa tôi đã mất mạng ở đây, sao có thể không biết thủ đoạn của người Thánh Sơn được? Mau truyền lệnh cho bọn họ rút về!”, Trương Quân quát.
Mọi người cũng không kiên trì được nữa, cầm bộ đàm lên liên lạc.
Các chiến sĩ chạy tới chân núi Thánh Sơn đều dừng lại.
Bọn họ nhìn về phía người của Thánh Sơn chạy vào bên trong màn chắn bằng khí, trong lòng không cam tâm.
Nhưng quân lệnh khó trái, chỉ có thể quay người rời đi.
Khi nhóm chiến sĩ này vừa định quay về.
Soạt! Soạt! Soạt! Soạt…
Những luồng sáng trắng đột nhiên lóe lên từ dưới chân bọn họ, sau đó mặt đất nứt ra, những vầng sáng trắng lóa tuôn ra từ khe nứt, nuốt chửng các chiến sĩ đó.
“Á!”.
Các chiến sĩ la hét thảm thiết, giống như bị ánh sáng trắng thiêu đốt. Quần áo bị thiêu hủy, da thịt chảy ra, ngay cả vũ khí súng ống trong tay cũng tan ra, dường như thiêu đốt mọi thứ. Đợi ánh sáng trắng tan đi, những người này đều ngã xuống đất, co giật nhẹ, bị thương không gượng dậy được, hoàn toàn mất đi khả năng chiến đấu.
“Cái gì?”.
“Là cơ quan bẫy rập của Thánh Sơn!”.
Các chiến sĩ đi theo phía sau thấy vậy thì kinh ngạc biến sắc.
Một người nhìn thấy các chiến hữu ngày xưa ngã xuống trước mặt mình, vội vàng chạy như điên tới cứu, nhưng người bên cạnh vội vàng kéo anh ta lại.
“Đừng qua đó!”.
“Không, buông tôi ra! Điền Hạo em đâu rồi! Hạo! Đợi anh! Anh sẽ đến cứu em!”.
Một chiến sĩ phẫn nộ gào lên, bất chấp tất cả muốn xông tới đó, phải ba bốn người mới có thể giữ anh ta lại.
Tình hình nơi đây trở nên hỗn loạn.
Đám người của Thánh Sơn đang bỏ chạy cũng dừng lại, đứng ở phía sau các cơ quan bẫy rập, giễu cợt nhìn những chiến sĩ quân đội Long Tổ.
Thanh Nha và người phụ nữ áo đỏ lúc trước vô cùng chật vật, giờ đang đứng trên một tảng đá lớn hờ hững nhìn về phía này.
Trên mặt bọn họ không còn vẻ hoảng loạn, cử chỉ cũng không còn chật vật.
Vết thương trên người họ đã biến mất, cứ như chưa từng bị thương.
Hóa ra bộ dạng bọn họ bỏ chạy khi nãy đều là diễn.
Đây vốn chỉ là một quỷ kế!
Dụ địch vào tròng!