Xung quanh cũng vang lên giọng nói của các phó chỉ huy, những họng súng chĩa vào kẻ địch đang tiến tới gần. Các xe tăng cũng di chuyển ống pháo dài nặng, tiếng máy bay trực thăng vang lên trên đỉnh đầu các chiến sĩ Long Tổ.
“Thứ đó gọi là lựu đạn gây choáng sao? Quả nhiên lợi hại, lại có thể phá hỏng tất cả cơ quan của Thánh Sơn chúng ta! Nhưng không sao, cơ quan hỏng rồi thì sao, mục đích của chúng ta đã đạt được, bọn họ đã rơi vào vòng vây của chúng ta. Kể từ hôm nay, trên thế giới sẽ không còn đội ngũ quân đội Long Tổ nữa!”, người phụ nữ áo đỏ thản nhiên cười, sự dữ tợn trong mắt càng rõ hơn.
“Thánh Sơn quả nhiên hèn hạ! Nhưng nếu cô dựa vào những người này mà muốn tiêu diệt quân đội Long Tổ chúng tôi thì chỉ có thể nói các người quá ngây thơ! Nghĩ quân đội Long Tổ chúng tôi ăn chay sao?”, Trương Quân nói, sau đó giơ tay: “Tất cả các người nghe đây, các người còn tiến thêm bước nữa, chúng tôi sẽ nổ súng. Các người hãy lập tức dừng lại đồng thời tản ra, nếu không, giết không hỏi lý do!”.
Nhưng ông ta nói xong, các võ giả xuất hiện ở xung quanh không có dấu hiệu gì dừng lại, tiếp tục tiến về phía này, mặt không có cảm xúc gì.
Dù ở đây có hàng vạn cây súng nhắm đến, dù có máy bay đại pháo nhắm đến, bọn họ vẫn không hề do dự.
Dường như bọn họ đã coi thường cái chết.
“Các người không hiểu rõ thực lực của Thánh Sơn chúng tôi!”.
Người phụ nữ áo đỏ nhếch khóe miệng, sau đó quát lên: “Bắt đầu đi”.
“Vâng!”.
Thanh Nha ở bên cạnh hét lên: “Chuẩn bị chiến đấu!”.
Trong nháy mắt, tất cả võ giả đều lấy một viên đan dược cho vào miệng.
Khoảnh khắc đan dược vào bụng, khí tức của bọn họ trở nên kỳ lạ. Hai mắt mỗi một người trở nên đỏ như máu, gương mặt dần trở nên dữ tợn, khí kình tỏa ra dày hơn gấp mấy lần.
“Không hay! Lập tức nổ súng!”.
Trương Quân không do dự thêm nữa, hô lên.
Tạch tạch tạch…
Đạn bay đi như mưa, bắn lên người bọn họ.
Lần này bọn họ trúng đạn nhưng không hề ngã xuống, mà tiếp tục tiến về phía trước cứ như xác sống.
Các phó tướng há hốc miệng.
“Đám người đó… không giết chết được sao?”.
“Không! Không phải không giết chết được, mà là bọn họ không có cảm giác. Viên đan dược lúc nãy nhất định đã ngăn chặn cảm giác đau trên người bọn họ khiến bọn họ không sợ bất cứ đau đớn nào”, Trương Quân nghiến răng nói: “Tấn công chỗ hiểm yếu, nhanh!”.
“Rõ!”.
Bọn họ lập tức nhắm vào tim và đầu của đám người đó.
Quả nhiên khi vị trí hiểm yếu trúng đạn, đám người đó lập tức ngã xuống.
Nhưng thật sự có quá nhiều người lao đến từ xung quanh, trong thời gian ngắn hoàn toàn không thể ngăn cản hết.
“Liều mạng thôi! Giết ra ngoài!”.
Trương Quân phẫn nộ gào lên, tiên phong lao tới trước.
Các chiến sĩ khác cũng đổi sang vũ khí cận chiến, giận dữ gào thét, xông về phía người của Thánh Sơn.
Hai bên lao vào chiến đấu.
Hiện trường vô cùng hỗn loạn.
“Nơi này có lẽ tạm ổn rồi. Thanh Nha, ở đây giao cho anh chỉ huy, tôi sẽ quay về Thánh Sơn xem tình hình bên chủ thượng thế nào rồi. Hi vọng lựu đạn gây choáng không gây ảnh hưởng cho chủ thượng”, người phụ nữ áo đỏ nói.
“Được”.
“Ngoài ra, lựu đạn gây choáng đã phá tan màn chắn xung quanh Thánh Sơn, anh hãy sai người tu sửa màn chắn. Lúc này toàn bộ Thánh Sơn cần phải ở trong trạng thái phong tỏa hoàn toàn, bất cứ ai cũng không được lên núi. Nếu không có màn chắn, tôi lo sẽ có kẻ gian quấy nhiễu chủ thượng! Phòng thủ của Thánh Sơn phải kín kẽ không lọt gió!”.