“Đại nhân yên tâm, cứ giao cho tôi!”.
Thanh Nha gật đầu.
Người phụ nữ áo đỏ quay người rời đi.
Trận chém giết dưới chân Thánh Sơn muốn chấn động màng nhĩ.
Nhưng người phụ nữ mặc đồ đỏ không hề quan tâm.
Trong mắt cô ta, sớm muộn gì quân đội Long Tổ cũng bị tiêu diệt.
Quân đội Long Tổ không thể gây uy hiếp cho Thánh Sơn.
Dù sao quân Nam Cảnh và Lục Dã cũng không thể lập tức tham gia vào chiến trường Thánh Sơn, chỉ dựa vào quân đội Long Tổ thì khó mà cầm cự lâu được.
“Chỉ cần ba ngày là chủ thượng sẽ lợi dụng được nơi phi thăng kia để hoàn thành việc phi thăng cuối cùng. Đến lúc đó, cả Long Quốc sẽ không ai có thể đe dọa được chủ thượng, đội quân Long Tổ tép riu sẽ chỉ là châu chấu đá xe”.
Người phụ nữ mặc đồ đỏ lẩm bẩm, bước chân không dừng, tiến thẳng vào Thánh Sơn.
Tuy quân đội Long Tổ không đáng lo, nhưng quả lựu đạn gây choáng kia quả thực khiến cô ta phải chấn động.
Không ngờ một quả lựu đạn mà có thể làm nổ tung tất cả khí kình trong phạm vi trăm dặm.
Đúng là vẫn không thể xem thường khoa học kĩ thuật của Long Quốc.
Bây giờ chỉ mong quả lựu đạn này không gây ảnh hưởng đến võ trường, nhỡ làm gián đoạn việc tu luyện của thiên kiêu hạng nhất thì đúng là công cốc.
Tốc độ của người phụ nữ mặc đồ đỏ rất nhanh, chẳng mấy chốc đã đến bên ngoài võ trường.
“Hử?”.
Đúng lúc này, cô ta sửng sốt, nhìn vòng vây bên ngoài.
Phát hiện lúc này, một đám tinh nhuệ vốn canh giữ bên ngoài đang nhốn nháo cả lên, tỏ vẻ kinh hãi.
“Các anh đang làm gì vậy? Chẳng phải tôi bảo các anh canh giữ ở đây, hộ pháp cho chủ thượng sao? Sao các anh lại phân tán, lơ là chức trách như vậy?”.
Người phụ nữ mặc đồ đỏ đi tới, lớn tiếng quát.
“Hả? Là Vũ đại nhân?”.
Mọi người vội vàng tập hợp, hành lễ với cô ta.
“Bẩm Vũ đại nhân, chúng tôi vừa hứng chịu một luồng xung kích năng lượng kỳ quái, khiến khí kình toàn thân tán loạn. Chúng tôi không biết đã xảy ra chuyện gì, sợ quanh đây có kẻ xấu quấy rối chủ thượng, nên kiểm tra xung quanh, đề phòng kẻ xấu nhân cơ hội trà trộn vào”.
Người đàn ông dẫn đầu mặc khôi giáp màu đỏ vội bước tới, ôm quyền nói.
“Có điều tra được gì không?”, người phụ nữ mặc đồ đỏ lạnh lùng nói.
“Không… không có bất cứ điều gì khác thường…”
“Hừ! Một lũ vô dụng, vừa nãy chỉ là một quả lựu đạn gây choáng của quân đội Long Tổ mà các anh đã hoảng loạn như vậy, còn ra thể thống gì nữa? Các anh là cận vệ của chủ thượng mà có thể như vậy sao?”, cô ta quát.
“Xin Vũ đại nhân tha tội!”.
Mọi người vội quỳ xuống đất, run sợ nói.
“Tha tội? Nếu việc tu luyện của chủ thượng có bất cứ sơ suất gì, thì các anh đều bị xử tội chết!”, người phụ nữ mặc đồ đỏ quát lớn.
Ai nấy sợ hãi tái mặt.
Người đàn ông mặc khôi giáp màu đỏ vội dập đầu nói: “Vũ đại nhân yên tâm, màn chắn kết giới ở nơi phi thăng không bị tổn hại, chắc chắn không kẻ xấu nào vào được! Xin đại nhân yên tâm!”.
“Vậy sao?”.
Người phụ nữ mặc đồ đỏ nhìn về phía võ trường.
Luồng xung kích của quả lựu đạn kia va chạm với màn chắn kết giới của võ trường, nhưng dường như không thể phá vỡ, xung quanh võ trường vẫn còn một lớp màn chắn kết giới rất mỏng.