Dù sao đây cũng là thời khắc quan trọng nhất trong đời của thiên kiêu hạng nhất, người phụ nữ mặc đồ đỏ bất ngờ xông vào đã giẫm phải điểm yếu của anh ta, sao anh ta có thể không nổi giận cho được?
Sắc mặt của người phụ nữ mặc đồ đỏ vô cùng khó coi, có chút chật vật ra khỏi cửa võ trường.
Nhưng cô ta vừa bước ra ngoài đã cảm thấy không đúng.
Cô ta ngước mắt lên, nhìn về phía mé bên phải cánh cửa võ trường.
Các kiến trúc bên ngoài võ trường không hề bị hủy hoại, mé bên phải là cửa hiến tế của võ trường, chính vì có sự tồn tại của cửa hiến tế, nên năng lượng ở vị trí địa lý của võ trường mới có thể được phát ra, trở thành nơi phi thăng.
Nhưng không biết tại sao, cô ta cảm giác dao động năng lượng ở cửa hiến tế kia rất cổ quái.
Dao động năng lượng ở những nơi khác giống như cơn sóng, đợt này nối đợt kia, vô cùng bình ổn.
Nhưng năng lượng ở cửa hiến tế lúc có lúc không.
Rất khác thường.
Theo lý mà nói, dao động năng lượng trong cửa hiến tế phải nhiều hơn, mạnh hơn mới phải chứ, tại sao lại như vậy?
Ánh mắt của người phụ nữ mặc đồ đỏ đanh lại, bước từng bước về phía đó.
"Sao? Phải để tôi giết cô thì cô mới chịu ngoan ngoãn rời khỏi đây hả?".
Đúng lúc này, giọng nói lạnh lùng của thiên kiêu hạng nhất vang lên từ chính giữa võ trường.
Người phụ nữ mặc đồ đỏ run bắn người, vội kêu lên: "Chủ thượng, tôi cảm thấy cửa hiến tế có vấn đề, muốn qua đó kiểm tra xem sao".
"Vũ Thành Mị! Cô chỉ là một con chó cái do tôi nuôi! Tôi bắt cô đi về phía Đông thì cô phải đi về phía Đông, lẽ nào cô muốn nhân hôm nay tôi phi thăng để làm hỏng việc của tôi? Tôi nói rồi cơ mà, cút ngay, nếu không thì để tôi ném mạng chó của cô vào trong cửa hiến tế!".
Giọng nói lạnh lùng băng giá của thiên kiêu hạng nhất vang lên.
Sắc mặt của người phụ nữ mặc đồ đỏ trắng bệch, ngây người nhìn về phía phát ra âm thanh. Sau một lúc lâu, cô ta hít sâu một hơi, cúi đầu rời khỏi võ trường.
Cô ta không biết, khoảnh khắc cô ta rời đi, một ánh mắt ở trong cửa hiến tế liền lia tới...
Sau khi rời khỏi võ trường, người phụ nữ mặc đồ đỏ lập tức sai người bịt lỗ hổng lại.
Nếu thiên kiêu hạng nhất vẫn bình an vô sự, thì cô ta đương nhiên không cần lo lắng.
Điều cần làm bây giờ chính là nhanh chóng giải quyết quân đội Long Tổ dưới chân Thánh Sơn.
Không thể kéo dài quá lâu.
Nếu quân đội Long Tổ không bị đánh tan ngay, một khi Lục Dã và quân Nam Cảnh có phản ứng và tràn tới đây thì sẽ gây đe dọa rất lớn cho Thánh Sơn.
Hơn nữa, nếu tin Thánh Sơn bao vây tiêu diệt quân đội Long Tổ truyền ra ngoài, thì chắc chắn chính quyền Long Quốc sẽ không khoanh tay đứng nhìn, họ sẽ phái lực lượng tấn công Thánh Sơn.
Trận này phải tốc chiến tốc thắng!
Người phụ nữ mặc đồ đỏ thu hồi tâm trạng, đi xuống Thánh Sơn.
Lúc này, quân đội Long Tổ đã rơi vào vòng vây trùng điệp.
Trương Quân dẫn theo đội ngũ mấy lần phá vây nhưng đều thất bại.
"Tại sao vẫn chưa chấm dứt trận chiến?".
Người phụ nữ mặc đồ đỏ ngoảnh sang, lạnh lùng hỏi.
Thanh Nha ôm quyền đáp: "Vũ đại nhân, sức chiến đấu của quân đội Long Tổ quả nhiên đáng kinh ngạc, Thánh Sơn chúng ta đã huy động tất cả lực lượng tới đây nhưng vẫn không thể hạ được bọn họ. Nhưng xin Vũ đại nhân cứ yên tâm, cùng lắm trước khi mặt trời lặn, chắc chắn đám người của quân đội Long Tổ này sẽ bị quét sạch".
"Mau giải quyết đi, tôi lo để muộn sẽ có biến", người phụ nữ mặc đồ đỏ khàn giọng nói.
"Vâng".