TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm Chính
CHƯƠNG 3237 “ĐÂY LÀ… HIẾN TẾ?”.

Võ trường Thánh Sơn.

Vụt vụt vụt…

Từng luồng sáng không ngừng lan tỏa từ trung tâm võ trường.

Sau đó, trên bầu trời hạ xuống ráng mây, giống như đổ sụp trút xuống võ trường.

Cảnh tượng vô cùng kỳ lạ khiến người ta khó quên.

Thiên kiêu hạng nhất ngồi khoanh chân ngay chính giữa, vô số tinh hoa đất trời bao phủ trên người anh ta.

Không lâu sau, cả người anh ta trở nên rực rỡ sáng tỏ giống như thiên thần hạ phàm.

Sau đó, ráng mây đến gần từng chút một, tia sáng trên người thiên kiêu hạng nhất cũng sáng hơn. Nhưng chẳng mấy chốc, khoảnh khắc ráng mây hạ xuống, cả ráng mây đột nhiên nứt ra, hóa thành vô số hình dạng giống như gai nhọn, che phủ phía trên võ trường.

Một lúc sau, thiên kiêu hạng nhất mở mắt ra, hai mắt như sao sáng tràn đầy sự hoài nghi.

“Chuyện gì thế… Vì sao năng lượng phi thăng lại mỏng manh rời rạc như vậy, không thể ngưng tụ được…”.

Anh ta lẩm bẩm, nhắm mắt cảm nhận, nhưng không có tác dụng gì.

Bất kể anh ta có hấp thu luồng sức mạnh phi thăng đó như thế nào cũng không thể hội tụ nó lại một chỗ.

Thật kỳ quái.

“Chẳng lẽ có vấn đề ở đâu đó?”.

“Chẳng lẽ đã bỏ sót trình tự nào?”.

Thiên kiêu hạng nhất trở nên đăm chiêu, cuối cùng vẫn nhắm mắt lại lần nữa.

Mặc dù sức mạnh phi thăng bỗng nhiên tan rã, nhưng cũng không sao, chỉ cần anh ta không ngừng hấp thu sức mạnh phi thăng, đây cũng chỉ là vấn đề thời gian, cùng lắm cũng chỉ thêm một ngày nữa.

Thêm một ngày nữa anh ta vẫn sẽ phi thăng thành tiên.

Lúc đó, cả Long Quốc đều sẽ khuất phục dưới chân anh ta.

Ở lưng núi Thánh Sơn, người phụ nữ áo đỏ hô to với cao thủ Thánh Sơn đã thương tích đầy mình, sức lực cạn kiệt: “Mọi người mau đến đỉnh Thánh Sơn lấy thuốc khôi phục vết thương. Ở đó đã chuẩn bị sẵn thuốc trị thương tốt nhất cho mọi người, còn có một trận pháp hồi phục rất mạnh, đủ để mọi người hồi phục nguyên khí trong thời gian ngắn. Nhanh chóng lên đỉnh núi đi!”.

Nghe tới đó, mọi người sáng mắt lên, ai nấy tăng nhanh tốc độ chạy đến đỉnh núi.

Quả nhiên, trên đỉnh núi là một trận pháp sẫm màu khổng lồ, ở chính giữa trận pháp đó có nhiều người nam nữ đang run rẩy.

Những người nam nữ này vô cùng trẻ tuổi, toàn thân không còn sức lực.

Bọn họ là nô dịch do Thánh Sơn âm thầm bắt từ bên ngoài vào đây.

Lúc này, bọn họ đang nâng những chiếc khay đựng các loại thuốc tinh xảo đẹp đẽ.

Mọi người nhìn thấy vậy đều ngạc nhiên.

Một trận pháp sẫm màu?

Một nhóm nô dịch yếu ớt?

Vì sao cảnh tượng này lại có vẻ quỷ dị như vậy?

Nhưng bọn họ chưa kịp sinh lòng nghi ngờ đã có người nhanh chân chạy qua đó.

“Đây là Thất Ngọc Đoạn Tục Cao? Trời ạ, đây là cho chúng ta dùng sao?”.

“Còn có Tụ Linh Đan? Có đan dược này thì không những khí kình có thể hồi phục trong nháy mắt, thậm chí cả khí mạch cũng có thể nâng cao sức mạnh một bậc!”.

“Trời ạ, những thứ này đều là đan dược thượng đẳng”.

“Đây là cho chúng ta dùng sao?”.

Mọi người không tin được, ai cũng nhìn đan dược với ánh mắt cháy bỏng, sự tham lam và khát vọng trong ánh mắt càng hiện rõ.

“Vũ đại nhân!”.

Một cao thủ Thánh Sơn đột nhiên quay đầu gọi người phụ nữ áo đỏ đang tiến lại gần.

“Đừng nghi ngờ, cũng đừng do dự, những thứ đó đều là chuẩn bị cho mọi người. Mọi người liều mạng vì Thánh Sơn, lần này tôi mở rộng cửa kho, coi như trả công cho mọi người!”, người phụ nữ áo đỏ bình tĩnh nói.

Mọi người mừng rỡ.

“Cảm ơn Vũ đại nhân!”.

Nói xong, bọn họ chạy như phát tới, cầm thuốc mà những người tôi tớ kia bưng trên tay.

Bọn họ tranh nhau, sợ muộn một chút sẽ không lấy được.

Nhưng bọn họ vẫn không thấy thỏa mãn, cho dù đã lấy được thuốc chữa được vết thương của mình, bọn họ cũng không dừng lại, mà đưa tay về phía chiếc khay khác.

Dù sao người phụ nữ áo đỏ cũng không quy định mỗi người được lấy bao nhiêu.

Nếu cô ta đã không quy định, đương nhiên là muốn lấy bao nhiêu thì lấy.

“Cút ra, nó là của tao!”.

“Trương Bưu, mày to gan lắm, dám tranh giành với tao?”.

“Trấn Viễn! Mày là cái thá gì mà dám thách tao? Tao lấy nó đấy, ai dám động vào nó thì sẽ là kẻ thù của tao!”.

“Ha, Trương Bưu, mày tưởng mày dọa được tao à? Tao sẽ lấy nó! Bớt nhiều lời!”.

“Mày muốn chết à! Xem chiêu!”.

“Giết!”.

Một số người vì số đan dược đó mà lao vào đánh nhau.

Hiện trường vô cùng hỗn loạn.

Người của Thánh Sơn ở vòng ngoài thấy vậy cũng lao tới tranh cướp thuốc.

Hiện trường vô cùng hỗn loạn.

Một số tôi tớ thậm chí bị ngộ thương đến chết, máu chảy đầy đất, nhuộm cả đại trận vốn đã quỷ dị này trở thành cực kỳ yêu dị.

“Đại nhân, xin cô hãy dừng bọn họ lại, bằng không vết thương không kịp hồi phục, ngược lại sẽ làm nhiều người thương vong”.

Một người của Thánh Sơn chạy tới, nói với người phụ nữ áo đỏ.

Nhưng người phụ nữ áo đỏ lại hờ hững nhìn gã, không có ý định lên tiếng ngăn chặn, dường như không nghe gã nói gì.

“Vũ đại nhân? Đại nhân!”.

Người kia liên tục hét lên.

“Đủ rồi!”, người phụ nữ áo đỏ quát lớn.

Người kia giật mình, mở to mắt nhìn.

“Ồn ào! Câm miệng!”.

Người phụ nữ áo đỏ lạnh lùng quát lên, sau đó quay sang Thanh Nha đang rầu rĩ ở bên cạnh: “Người đã vào hết rồi chứ?”.

“Vào… Vào hết rồi”.

Thanh Nha ngồi trên tảng đá lớn, đáp lời.

“Tốt lắm, bắt đầu đi!”, người phụ nữ áo đỏ lạnh lùng nói.

“Bắt đầu? Bắt đầu cái gì?”.

Người kia ngơ ngác hỏi, nhưng không có ai trả lời.

Ngược lại, từ bốn phương tám hướng đột nhiên xuất hiện tám người mặc áo choàng màu đỏ máu.

Không thể thấy rõ mặt bọn họ, hơn nữa bọn họ không hẹn mà cùng đứng ở tám hướng của đại trận sẫm màu, giống như chuẩn bị kích hoạt đại trận.

Người kia tỏ ra nghi hoặc, hoàn toàn không biết bọn họ định làm gì.

Những người đang chém giết trong đại trận cũng chỉ nhìn thấy đan dược tốt, ai còn quan tâm đến tám người này?

Cho đến khi vụt một tiếng, đại trận sẫm màu tỏa ra luồng sáng màu đỏ máu vọt thẳng lên trời, thoáng chốc bao trùm tất cả mọi người trong đại trận. Sau đó, một luồng khí ý cuồng bạo lan rộng trên bầu trời.

“A!”.

Những người đang chém giết trong đại trận đau đớn gào lên.

Lúc này, người bên ngoài đều hiểu ra.

“Đây là… hiến tế?”.

Người kia ngã ngồi trên đất, ngạc nhiên nhìn cảnh tượng này, nói lắp bắp.

Đọc truyện chữ Full