Phải biết rằng, những người đầu tiên đang xông tới đều không phải hạng tầm thường, mà là cường giả của một số thế tộc.
Lần này là trận chiến nhằm vào Thánh Sơn, nên rất nhiều người muốn giết một số cường giả của Thánh Sơn để gây dựng uy danh cho mình, nhất là khi người của Thánh Sơn đã bị ép vào đường cùng, như tên đã hết đà, thì cường giả của các thế tộc lại càng không ngồi yên được nữa, ai nấy tranh nhau tấn công.
Bởi vì chỉ có lúc này, bọn họ mới có thể nắm chắc phần thắng giết chết các cao thủ của Thánh Sơn, dù sao trước đó bọn họ cũng chưa ra tay, vẫn luôn ngồi mát ăn bát vàng, còn các cường giả của Thánh Sơn đã sức cùng lực kiệt, thương tích đầy mình.
Theo lý mà nói, đòn tấn công của những người này đủ để phá tan đội hình của người Thánh Sơn, giết được không ít cường giả.
Nhưng… đao kiếm của bọn họ lại không chém rách được cả da thịt của đối phương.
“Không đúng! Không đúng!”.
Cả người Trương Quân run lên, lập tức ý thức được gì đó, vội kêu lên: “Quay lại phòng thủ! Mau quay lại phòng thủ!”.
Nhưng lúc này muốn rút đã không còn kịp nữa.
Đám người đầu tiên kia trợn trừng mắt, vội giơ đao kiếm lên, còn muốn chém nữa.
Nhưng ngay sau đó.
Vèo vèo vèo…
Các cường giả Thánh Sơn đỏ tươi như máu trước mặt bỗng đồng loạt giơ tay ra, chọc về phía lồng ngực bọn họ.
Phập!
Phập!
Phập!
Những âm thanh khi da thịt bị xé toạc vang lên.
Người ở phía sau chỉ nhìn thấy vị trí chỗ trái tim của những người này đã bị cánh tay đáng sợ của các cường giả Thánh Sơn xuyên thủng. Bàn tay xuyên thủng lồng ngực của bọn họ đều nắm chặt một trái tim đỏ tươi, sau đó giật mạnh ra.
Trái tim đã bị móc mất.
Những người này trợn tròn mắt, vẻ mặt đờ đẫn, nhìn các cường giả Thánh Sơn ở trước mặt với vẻ không thể tin nổi, sau đó đều ngã gục xuống.
Còn những người kia thì nhét trái tim vừa móc được trong tay vào miệng, nhai rau ráu như ăn quả đào.
Chẳng mấy chốc đã ăn hết sạch.
Rất nhiều người ở phía sau thấy thế liền che miệng nôn ói, cảm thấy da đầu tê dại.
Các cường giả Thánh Sơn lại tiến về phía trước, trợn trừng đôi mắt đỏ tươi như máu, mặt không cảm xúc đi về bên này.
Cảnh tượng này làm chấn động các thế tộc.
Ai nấy run như cầy sấy, không dám tiến lên nữa, mà còn run rẩy lùi lại.
“Trận hình phòng ngự, bắn!”.
Trương Quân lập tức gầm lên.
Các chiến sĩ Long Tổ lập tức dàn thành hàng ngang, giơ súng trong tay lên, nhằm vào các cường giả Thánh Sơn rồi bắn.
Pằng pằng pằng…
Đạn bắn tới như mưa.
Nhưng bắn vào người các cường giả Thánh Sơn vẫn như bắn vào tường đồng vách sắt, viên đạn tóe lửa, nhưng không thể ghim vào người bọn họ, thậm chí còn không để lại lỗ đạn.
Dường như bọn họ đã biến thành những cơ thể bất hoại mình đồng da sắt.
“Sao lại như vậy được?”.
Trương Quân trố mắt ra.
“Trương Quân đại nhân! Ông hãy nghĩ cách đi!”.
Những người phụ trách kia đều hoảng lên, vừa lùi lại vừa gào với Trương Quân.
“Đạn không bắn được thì thử uy lực của pháo khí kình xem!”.
Trương Quân nghiến răng, khẽ gầm lên: “Lập tức nhắm chuẩn, khóa chặt kẻ địch hàng đầu tiên, chuẩn bị bắn!”.
Rắc rắc rắc…
Những chiếc xe tăng hạng nặng lắc lư ống pháo khổng lồ, chậm rãi chĩa về phía các cường giả Thánh Sơn.
“Bắn!”.
Trương Quân gầm lên.
Ầm! Ầm! Ầm!
Mấy chục chiếc xe tăng hạng nặng bắn cùng một lúc.
Trong chớp mắt, uy lực của mấy chục quả đạn pháo nổ tung giữa đám cường giả Thánh Sơn kia.
Sườn núi lập tức chấn động, đất đá tung tóe, năng lượng hỗn loạn giống như sóng lớn tản ra xung quanh.
Ai nấy đều ngừng thở, vội nhìn về đằng kia, mắt sáng rực…