Sóng máu tràn ra xung quanh.
Các chiến sĩ đều tỏ vẻ kinh ngạc, vội vàng dựng tuyến phòng ngự định chống lại.
Nhưng khi sóng máu vỗ mạnh vào người bọn họ, bọn họ mới phát hiện đây chỉ là sóng khí bắn ra khi đối phương vận khí, không có tính sát thương thực chất.
"Hú hồn hú vía!".
"Mọi người đừng sợ, bọn họ đang hư trương thanh thế thôi!".
Mọi người phản ứng lại, nhao nhao nói.
Hư trương thanh thế?
Nhưng có người lại không nghĩ vậy, luồng khí tức này đầy mùi máu tanh, hơn nữa sức mạnh ẩn chứa bên trong cực kỳ lạnh lẽo.
"Đại nhân, không đúng lắm!".
Đúng lúc này, có người nhỏ giọng kêu lên với Trương Quân.
Trương Quân cũng cảm thấy không ổn.
Ông ta nhận ra, những người này đều là chủ lực lúc trước đã rút vào Thánh Sơn.
Theo lý mà nói, lực lượng chính của Thánh Sơn đã không còn là đối thủ của quân đội Long Tổ và thế tộc Bách Gia, tại sao bọn họ lại tề tựu ở đây? Tại sao không dựa vào cơ quan ở trong Thánh Sơn tiếp tục đánh với đám người Trương Quân?
Trương Quân biết, nhiệm vụ hiện giờ của Thánh Sơn là kéo dài thời gian, đảm bảo cho thiên kiêu hạng nhất có thể phi thăng thành công.
Chỉ cần phi thăng thành công, thì những người ở đây sẽ không còn là vấn đề nữa. Đứng trước thiên kiêu hạng nhất đã phi thăng thành công, dù số lượng người nhiều hơn nữa cũng chẳng là cái thá gì.
Nhưng bọn họ không muốn phòng ngự nữa, mà lựa chọn chặn lại ở lưng chừng núi.
Thật là kỳ lạ!
Cộng thêm khí huyết toàn thân, ánh mắt của những người này giống như ác ma, khí tức và vẻ mặt đều cực kỳ khác thường.
"Lập tức dừng lại! Không có mệnh lệnh của tôi, không được tự ý xuất kích!".
Trương Quân lớn tiếng kêu lên.
"Dừng lại!".
"Không được tự ý xuất kích!".
Người của quân đội Long Tổ lập tức dừng bước, đứng yên tại chỗ đợi lệnh, nhìn những bóng người đỏ như máu ở lưng núi với vẻ cảnh giác.
Nhưng người của thế tộc Bách Gia lại cảm thấy vô cùng khó hiểu.
"Trương Quân đại nhân, sao lại dừng tấn công? Đám người đó như tên đã hết đà, bây giờ là thời cơ tốt nhất để giải quyết bọn chúng! Lúc này không ra tay thì còn chờ lúc nào?", một người phụ trách của thế tộc vội vàng đi tới, cuống quýt nói với Trương Quân.
"Tôi cảm thấy có sự bất thường, những người này có vấn đề! Có vấn đề rất lớn! Tôi lo quanh đây có cạm bẫy gì đó mà chúng ta không ngờ tới, tôi phải điều tra và thăm dò trước đã rồi mới có thể hành động!", Trương Quân trầm giọng nói.
"Trương Quân đại nhân, kẻ địch đang ở ngay trước mắt, búng ngón tay là giết được, mà ông lại sợ hãi dừng bước, nếu để lỡ thời cơ thì sẽ làm hỏng việc, ông ăn nói với Long Quốc thế nào?", người phụ trách kia có chút tức giận, lập tức chỉ trích Trương Quân.
"Tôi phải chịu trách nhiệm với tính mạng của từng chiến sĩ, cũng phải chịu trách nhiệm với chiến sự này, lỗ mãng không phải là dũng cảm! Tôi phải nhìn nhận tất cả sự việc một cách lý trí!", Trương Quân trầm giọng đáp.
"Lý do lý trấu! Tôi thấy ông nhát gan thì có!", người phụ trách kia hừ mũi nói: "Nếu Trương Quân đại nhân không dám ra tay thì được, chúng tôi tự làm! Các anh em, xông lên với tôi, đuổi cùng giết tận đám người Thánh Sơn, trả thù cho người thân của chúng ta!".
"Giết!".
Dứt lời, người phụ trách kia dẫn theo cường giả của thế tộc mình, xông thẳng lên sườn núi.
"Xông lên!".
"Chi viện cho gia chủ Tiết!".
"Giết!".
Mọi người hô hào xông về phía sườn núi.
"Đội trưởng, làm sao đây? Chúng ta trơ mắt ra nhìn sao?".
Các phó tướng ở bên này cuống lên, vội vàng nhìn về phía Trương Quân.
Sắc mặt Trương Quân sầm xuống, siết chặt nắm tay, ông ta cũng rất muốn dẫn người xông lên.
Nhưng hành động quỷ dị của đối phương khiến ông ta không dám hành động khinh suất.
Nếu là bẫy thì phải làm sao?
"Đội trưởng, đừng sợ! Quân Nam Cảnh và Lục Dã ở ngay phía sau, dù đây là bẫy thì sao chứ? Chỉ cần chúng ta cố gắng cầm cự một lát, chờ các anh em của quân Nam Cảnh và Lục Dã đến, đến lúc đó, dù bọn chúng có âm mưu quỷ kế gì cũng vô ích thôi".
"Đúng đấy đội trưởng, lúc này chúng ta không thể trơ mắt ra nhìn như vậy được. Các anh em mất bao nhiêu máu mới đến được đây, nếu để bọn họ cướp công thì sao các anh em có thể cam lòng?".
"Mọi người đều muốn lập công, đội trưởng, chúng ta cứ trơ mắt nhìn trận chiến kết thúc sao?".
"Các anh em không ngồi yên được nữa rồi!".
Các phó tướng nhao nhao nói, ai nấy hừng hực ý chí chiến đấu.
Trương Quân nghe thấy thế liền có chút động lòng.
Đúng vậy.
Quân Nam Cảnh và Lục Dã ở ngay phía sau, chẳng mấy chốc có thể đến được Thánh Sơn.
Lúc này, dù đám người Thánh Sơn có âm mưu quỷ kế gì thì cũng vô ích. Đứng trước sức chiến đấu khổng lồ của chính quyền Long Quốc, mọi quỷ kế đều sẽ thất bại.
"Thôi được rồi! Nếu đã muốn đánh thì đánh đi!".
Trương Quân thấy thế tộc Bách Gia đã xông lên thì cũng không chần chừ nữa, quát lớn: "Tất cả mọi người!".
"Có!".
"Kẻ địch đang ở ngay trước mắt, tôi hạ lệnh cho các cậu nhanh chóng bắt lấy bọn chúng. Nếu ai phản kháng, giết luôn không cần luận tội! Giết luôn không cần luận tội!".
"Rõ!".
"Giết!".
"Giết!".
Trương Quân vừa hạ lệnh, tất cả các chiến sĩ liền ùa tới.
Các chiến sĩ Long Tổ ở khắp nơi xông về phía hàng người màu đỏ kia.
Từng chiếc xe tăng cũng được lái lên, ống pháo chĩa thẳng về bên kia.
Lần này là đòn tấn công cuối cùng.
Chỉ cần tiêu diệt được đội quân chủ lực của Thánh Sơn, thì con đường tiến lên Thánh Sơn sẽ không còn trở ngại gì nữa.
Đến lúc đó, Trương Quân chỉ cần dẫn người xông vào võ trường, bắt lấy thiên kiêu hạng nhất vẫn đang bế quan phi thăng trong đó là sẽ đại công cáo thành.
Tuy thiên kiêu hạng nhất chưa phi thăng thành công, thực lực vẫn tuyệt thế vô song, nhưng bắt anh ta không phải là việc chính. Chỉ cần ngăn cản anh ta phi thăng là được, với hành động hôm nay của Thánh Sơn, Long Quốc hoàn toàn có lý do để ra tay với bọn họ. Dù anh ta mạnh đến đâu thì e là cũng không đủ chống lại một nước.
Thắng lợi đã ở ngay trước mắt!
Ánh mắt Trương Quân cũng không khỏi nóng rực lên, nhìn các chiến sĩ đang xung phong, nắm tay siết chặt.
Nhưng đúng lúc này.
Vù vù vù...
Từng hàng người kia bất ngờ bắn ra sóng máu quỷ dị liên tiếp.
Những sóng máu này bắn ra từ người bọn họ, lan ra bốn phía, đánh từng lớp từng lớp lên người các chiến sĩ ở bên này.
Tuy sóng máu không thể gây tổn thương mang tính thực chất cho bọn họ, nhưng lại khiến nhiệt độ của cả Thánh Sơn không ngừng giảm xuống, những người đang xông tới cũng không khỏi run lẩy bẩy.
"Rốt cuộc đây là yêu pháp gì vậy?".
"Mặc kệ, cứ giết đi".
"Được, giết thì giết!".
Tiếng gầm thét không dứt.
Tốp người xông lên đầu tiên đã tiếp cận những bóng người màu máu kia, không chút do dự giơ đao kiếm trong tay lên, chém mạnh vào đầu bọn họ.
Nhưng ngay sau đó.
Keng! Keng! Keng!
Những tiếng lanh lảnh vang khắp xung quanh.
Nhìn kĩ, đao kiếm trong tay những người kia chém trúng người của các cường giả Thánh Sơn, nhưng giống như chém vào sắt thép, ngoài phát ra âm thanh chói tai thì không có bất cứ sự việc dị thường nào. Đao kiếm không thể chém rách da thịt bọn họ, thậm chí còn không gây ra bất cứ dấu vết gì.
"Cái gì?".
Ai nấy kinh ngạc.
Trương Quân cũng ngớ ra.