Trương Quân mất mạng, vẻ dữ tợn trên khuôn mặt người phụ nữ mặc đồ đỏ cũng giảm bớt một chút.
Cô ta giật đầu của Trương Quân xuống, giơ lên thật cao rồi lớn tiếng nói: “Trương Quân đã bị tôi giết chết, nếu các người muốn sống thì lập tức đầu hàng cho tôi. Ai dám đối đầu với Thánh Sơn thì sẽ có kết cục như Trương Quân, giết không tha! Giết không tha!”.
Tiếng hô của cô ta vang khắp bốn phía.
Mọi người đều ngước mắt lên nhìn về phía này.
Khi nhìn thấy cái đầu đầm đìa máu tươi của Trương Quân, ai nấy đều kinh sợ.
“Trương Quân đại nhân?”.
“Trương Quân đại nhân chết rồi! Trương Quân đại nhân chết rồi!”.
“Đó là Vũ Thành Mị! Vũ Thành Mị tham chiến rồi!”.
“Tiêu đời rồi, chúng ta không phải là đối thủ của cô ta đâu! Ngay cả Trương Quân đại nhân cũng đã bỏ mạng, chúng ta tiêu đời thật rồi!”.
Người của các thế tộc đều hoảng sợ, tất cả lại bị nỗi sợ hãi cực độ bao trùm.
Trương Quân là lãnh tụ tinh thần của bọn họ, là người mang lại dũng khí cho bọn họ, nhưng bây giờ ông ta đã bị Vũ Thành Mị giết chết, sao bọn họ có thể không sợ hãi cho được?
Làm sao bây giờ?
Phải làm sao bây giờ?
Mọi người run như cầy sấy, tay chân lóng ngóng.
Nhìn thấy dáng vẻ sợ hãi của các thế tộc, nụ cười trên khuôn mặt người phụ nữ mặc đồ đỏ lại càng tươi hơn.
Cái cô ta cần chính là hiệu quả này.
Sở dĩ những người này dám giao đấu với huyết nhân là do dựa vào thanh thế của Trương Quân, nóng máu lên cố gắng cầm cự.
Bây giờ Trương Quân đã bị giết, chấn động quần hùng, bọn họ lấy đâu ra dũng khí để đối đầu với cô ta nữa chứ?
Mọi người thấy thế thì đều lùi lại, không còn lòng dạ nào mà chiến đấu nữa.
Người phụ nữ mặc đồ đỏ lại càng đắc ý hơn.
Nhưng đúng lúc này, cô ta bỗng cảm thấy không đúng lắm, vẻ mặt căng cứng, nhìn sang bên cạnh.
Phát hiện tất cả các chiến sĩ của quân đội Long Tổ ở xung quanh đang đổ dồn về phía cô ta.
Ánh mắt bọn họ đều chứa đầy sát khí và sự căm hận tàn bạo.
Hơn nữa đây là loại ánh mắt đã vượt khỏi sinh tử.
Bọn họ hoàn toàn không còn sợ cái chết nữa, phớt lờ cả đám huyết nhân đáng sợ, trong lòng chỉ có một suy nghĩ.
Giết chết người phụ nữ mặc đồ đỏ!
“Các người làm gì hả? Lẽ nào vẫn chưa biết sự lợi hại của tôi sao?”.
Người phụ nữ mặc đồ đỏ nhíu mày, lạnh lùng quát.
Nhưng các chiến sĩ xung quanh đều bỏ ngoài tai lời cô ta nói, cùng với tiếng gầm của một chiến sĩ, tất cả bọn họ đều ùa về phía cô ta, tấn công như phát điên.
Người phụ nữ mặc đồ đỏ lập tức khởi động khí kình hóa thành màn chắn, bao trùm toàn thân.
Tất cả các chiến sĩ đang xông tới đều bị ngăn lại cách một mét.
Dù bọn họ tấn công thế nào cũng không thể xé rách lớp màn chắn này.
Tuy người phụ nữ mặc đồ đỏ bị khí thế của các chiến sĩ này làm cho sợ hãi, nhưng thấy bọn họ không thể phá vỡ màn chắn của mình, liền thở phào nhẹ nhõm, cười khẩy nói: “Bây giờ chắc là các anh đã nhìn rõ hiện thực rồi chứ? Thực lực của các anh kém tôi quá xa, các anh dựa vào đâu mà đối đầu với tôi chứ? Ngay cả lớp phòng ngự của tôi mà các anh cũng không phá được! Nực cười!”.
Nhưng các chiến sĩ vẫn không thèm quan tâm đến cô ta, tiếp tục tấn công mãnh liệt.
Bốp! Bốp! Bốp!
Từng nắm đấm như sắt thép nện vào màn chắn.
“A!”.
Có chiến sĩ còn điên cuồng giơ súng bắn.
Bọn họ dốc hết sức lực, bất chấp tất cả.
Có người do dùng sức quá mạnh, nắm đấm còn nứt ra, chảy máu, nhưng vẫn không chịu dừng lại.
Có người còn húc đầu vào màn chắn ở phía trước.
Chứng kiến cảnh tượng này, nụ cười của người phụ nữ mặc đồ đỏ lại càng có vẻ chế giễu hơn.
“Ngu xuẩn, vô tri, nực cười, đây chính là các chiến sĩ của chính quyền sao? Đúng là ngu ngốc!”, người phụ nữ mặc đồ đỏ nheo mắt nói.
Nhưng đúng lúc này.
Rắc!
Một âm thanh quỷ dị vang lên.
Sau đó liền nhìn thấy chiếc lồng khí che chở quanh người cô ta xuất hiện vết nứt.
“Cái gì?”.
Người phụ nữ mặc đồ đỏ nín thở, hai mắt trợn tròn.