Cô ta không dám tin khí kình hùng hậu mà mình tế ra lại bị những kẻ ngu ngốc này phá vỡ!
Không thể nào!
Tuyệt đối không thể!
Người phụ nữ mặc đồ đỏ trợn tròn hai mắt, vội vàng bổ sung khí kình vào vết nứt mới xuất hiện kia, muốn nó khép lại.
Nào ngờ đúng lúc này, một chiến sĩ bỗng giơ ngón tay ra, móc mạnh vào vết nứt đó, rồi xé toạc nó ra.
“Cút đi! Anh không cần ngón tay nữa à?”.
Người phụ nữ mặc đồ đỏ nổi giận, lập tức huy động sức mạnh ép về phía ngón tay ở chỗ vết nứt kia.
Nhưng dù ngón tay bị ép nát, đối phương vẫn không chịu buông tay, ngược lại, những người khác thấy thế còn ùa tới, giơ tay ra xé vết nứt.
Cùng với sự đồng lòng của các chiến sĩ, vết nứt bắt đầu bị xé to dần.
Khí kình của người phụ nữ mặc đồ đỏ cuồn cuộn đổ về phía vết nứt, nhưng vẫn vô ích.
“Không… Không thể nào… Các anh đang làm gì vậy? Cút hết cho tôi! Cút!”.
Cô ta cuống lên.
Nhìn các chiến sĩ hung mãnh một cách đáng sợ ở xung quanh, lần đầu tiên cô ta cảm nhận được sự sợ hãi.
Sự sợ hãi đến từ tận đáy lòng!
Tuy những người này yếu hơn cô ta gấp vô số lần, nhưng sự hung hãn không sợ chết và thái độ kiên nghị của bọn họ khiến người ta cảm nhận được sự sợ hãi đến từ tận linh hồn.
Tuy trong lòng sợ hãi, nhưng người phụ nữ mặc đồ đỏ vẫn không vì thế mà thua.
Thấy màn chắn dần bị xé rách, cô ta bỗng nghiến răng, khuôn mặt hiện lên vẻ dữ tợn và sát khí, khẽ gầm lên: “Là các anh muốn chết đấy nhé! Đừng bảo là tôi không cho các anh cơ hội!”.
Dứt lời, cô ta liền xé toang lớp màn chắn, đánh về phía các chiến sĩ.
Kình lực của cô ta rất lớn, khí thế mạnh mẽ, mỗi chưởng mỗi kích như dời non lấp bể, lực đạo mạnh đến mức khó mà tưởng tượng được.
Tuy các chiến sĩ đang cơn phẫn nộ, nhưng cơ thể làm bằng xương bằng thịt của bọn họ sao có thể chống lại được người phụ nữ mặc đồ đỏ chứ?
Dưới sự tàn sát điên cuồng của cô ta, các chiến sĩ lần lượt ngã xuống.
Nhưng sự hi sinh của bọn họ không phải là vô ích.
Kiểu đánh bất chấp của bọn họ cũng gây tổn thương cực lớn cho người phụ nữ mặc đồ đỏ.
Lưng, eo, bụng của cô ta đều trúng đòn, thậm chí cánh tay còn bị một con dao găm cắt qua.
Máu tươi rỉ ra, khiến bộ đồ vốn màu đỏ thẫm của cô ta càng trở nên yêu mị hơn.
Người phụ nữ mặc đồ đỏ không ngờ mình lại bị đám người này đánh cho thê thảm chật vật như vậy, cô ta càng nổi điên hơn, ra tay cũng hung hãn tàn bạo hơn.
“Giết! Giết! Giết!”.
“Lũ khốn kiếp này, hôm nay tao phải khiến chúng mày chết không chỗ chôn thân!”.
“Giết!”.
“Giết sạch, không chừa một ai!”.
Người phụ nữ mặc đồ đỏ gầm lên, xuống tay càng hung tàn hơn.
Cùng lúc đó, đám huyết nhân kia cũng đã lại gần, tham gia vào trận đánh.
Dù sao các chiến sĩ Long Tổ cũng không thể dựa vào mỗi bầu nhiệt huyết để chiến thắng kẻ địch được.
Chênh lệch quá lớn.
Các thế gia lại càng bỏ chạy tán loạn, không dám đánh tiếp.
Cục diện đã được xác định.
Một phó tướng nằm gục trên tảng đá lớn, vẫn còn hơi thở thoi thóp.
Ông ta vô lực nhìn các chiến sĩ đang không ngừng ùa về phía trước, trong lòng cảm thấy vô cùng bi ai.
“Các anh em, tôi… đi trước đây…”
Vị phó tướng yếu ớt nói, cuối cùng nhắm hai mắt lại.
Rầm…
Trên đồng ruộng mênh mông, từng hàng xe tăng đang tiến về phía Thánh Sơn.
Các chiến sĩ được trang bị các loại vũ khí tiên tiến nhất nhanh chân tiến về phía trước, tuy tốc độ cực nhanh nhưng vẫn đều tăm tắp.
Mấy chiếc xe chở đạn đạo khổng lồ cũng được lái tới dưới chân Thánh Sơn.
Trong không trung còn có mấy chục cái bóng lướt vèo qua.
Đó là những chiếc máy bay chiến đấu tiên tiến nhất, tốc độ của nó vượt hơn 20 Mach, mắt người cũng khó mà theo kịp tốc độ của nó.
Trần Chiến lòng nóng như lửa đốt, không ngừng giục đội quân tiến về phía trước.
Vạn Kình Tùng và Chung Chấn cũng hô lớn.
Ai nấy đều biết, chiến sự Thánh Sơn đang vô cùng cấp bách, đến sớm thì có thể ổn định cục diện sớm hơn.
Nhưng không chờ bọn họ đến gần Thánh Sơn, các thế tộc đang tháo chạy đã lao về phía bọn họ như nhìn thấy cọng rơm cứu mạng.
“Là người của Lục Dã và quân Nam Cảnh!”.
“Tướng Vạn! Tướng Chung! Tướng Trần! Cứu tôi với!”.
“Người của Thánh Sơn điên rồi! Người của Thánh Sơn điên rồi!”.
“Bọn chúng dùng tà thuật biến người thành quái vật, đám Trương Quân đại nhân chết hết rồi!”.
Mọi người xông tới, quỳ xuống trước mặt ba tướng, vừa kêu gào vừa khóc lóc.
“Cái gì?”.
Trần Chiến tái mặt, vội vàng đi tới.
Chỉ thấy lúc này Thánh Sơn đang ngập trong sắc máu.
“Toàn lực tiến về phía trước! Toàn lực tiến về phía trước! Chi viện cho quân đội Long Tổ! Mau chi viện cho quân đội Long Tổ!”.
Chung Chấn gầm lên.