Bước chân mọi người như bay, tiếp cận chân núi Thánh Sơn.
Nhưng khi Chung Chấn chuẩn bị ra lệnh cho quân đội bắt đầu tấn công thì bỗng khựng lại.
Lúc này, sườn núi Thánh Sơn đã máu chảy thành sông.
Thi thể của các chiến sĩ Long Tổ như Trương Quân nằm la liệt dưới đất.
Không còn một ai sống sót.
Thậm chí còn có một thi thể không nguyên vẹn.
Tất cả đều chết trận.
Nhìn thấy cảnh tượng bi tráng này, Trần Chiến ngây người ra.
Chung Chấn cũng sửng sốt.
Vạn Kình Tùng nhắm hai mắt lại, bàn tay siết chặt, toàn thân cũng đang khẽ run rẩy.
Các chiến sĩ của quân Nam Cảnh và Lục Dã đều im lặng.
Người phụ nữ mặc đồ đỏ toàn thân dính máu, đứng sừng sững trên sườn núi, nhìn đội ngũ đông đảo đang lại gần, vẻ dữ tợn và ý cười trên khuôn mặt lại càng rõ mồn một.
Trần Chiến bỏ mũ xuống, đôi mắt đẫm lệ, cơ thể run lên.
“Các anh em, tôi xin lỗi, tôi đến muộn rồi, tôi đến muộn rồi… Tôi xin lỗi, tôi… tôi nên chết trận cùng các anh em mới phải, tôi xin lỗi…”
Trần Chiến thì thào, thậm chí còn nghẹn ngào.
Cả đời này ông ta chưa bao giờ rơi nước mắt.
Nhưng hôm nay, ông ta quả thực không thể tự khống chế bản thân.
Ông ta biết, bây giờ không phải là lúc rơi lệ.
“Các anh em hãy chờ tôi, chờ tôi trả thù cho các anh em đã! Tôi sẽ bắt bọn chúng nợ máu phải trả bằng máu!”.
Đôi mắt Trần Chiến đỏ ngầu, hàm răng bị nghiến muốn vỡ nát, phẫn hận nhìn chằm chằm vào bóng người trên sườn núi.
“Cuối cùng các ông cũng đến rồi, chỉ tiếc là đã đến muộn! Chủ thượng của chúng tôi sắp phi thăng thành công, trở thành thần tiên trên đời này, trở thành chúa tể của thế gian này, lũ người phàm các ông không làm gì được Thánh Sơn chúng tôi nữa rồi, ha ha ha…”, người phụ nữ mặc đồ đỏ đắc ý cười lớn, ánh mắt đầy ngông cuồng.
Cô ta đã thành công kéo dài được hơn hai ngày.
Với tiến triển của thiên kiêu hạng nhất thì chẳng bao lâu nữa anh ta có thể phi thăng thành công.
Bây giờ phía Thánh Sơn còn có một đội huyết nhân thực lực đáng sợ, dư sức ngăn cản đội quân này trong mấy tiếng.
Chờ đội quân này đánh lên Thánh Sơn thì e là đã muộn rồi.
Thánh Sơn đã thắng!
Thắng một cách triệt để!
Người phụ nữ mặc đồ đỏ biết, sự cố gắng trong bao nhiêu năm qua của mình đều xứng đáng.
Cô ta sẽ đi theo thiên kiêu hạng nhất, cùng ngự trị cả thế gian này!
“Câm miệng!”.
Trần Chiến tức giận gầm lên, chỉ muốn phanh thây cô ta.
“Cô coi thường kỷ cương pháp luật, giết người bừa bãi, tội không thể tha! Người Thánh Sơn phải chết! Phải chết!”.
Trần Chiến gầm lên, cũng chẳng buồn nhiều lời của người phụ nữ mặc đồ đỏ nữa, lập tức rút súng ra bắn.
Pằng pằng pằng.
Họng súng phun ra lửa, dường như đang phát tiết sự phẫn nộ của Trần Chiến.
Nhưng dù sao súng đạn cũng không có tác dụng với người phụ nữ mặc đồ đỏ, bắn vào người cô ta chỉ như gãi ngứa.
Trần Chiến thấy thế liền vứt luôn súng đi, rút kiếm ra xông về phía người phụ nữ mặc đồ đỏ.
“Khai chiến!”.
Vạn Kình Tùng khẽ gầm lên.
Chung Chấn vung cánh tay.
Trong chớp mắt, toàn quân bắt đầu tấn công Thánh Sơn.
Đạn pháo bắn về phía người phụ nữ mặc đồ đỏ như mưa.
Cô ta lập tức huy động cương khí che chở toàn thân.
Nhưng đạn pháo quá dày đặc và hung hãn, dường như có thể san bằng cả ngọn núi.
Người phụ nữ mặc đồ đỏ cảm giác có chút không cầm cự nổi.
“Chết tiệt!”.
Cô ta cắn răng, vẻ mặt giận dữ.
Tuy quân đội Long Tổ đã bị diệt sạch, nhưng vẫn gây không ít tổn thương cho cô ta, nhất là khí lực. Khí lực của cô ta bị hao tổn quá nhiều, bây giờ đối mặt với hỏa lực dày đặc như vậy, e là không cầm cự được quá lâu.
“Chắc không phải Lục Dã và quân Nam Cảnh điều toàn bộ chủ lực đến đây đấy chứ? Lũ khốn kiếp này, chẳng lẽ bọn chúng thực sự muốn san bằng Thánh Sơn?”.
Người phụ nữ mặc đồ đỏ thầm nghĩ, sau đó dứt khoát rút lui, để đám huyết nhân xông tới.
Nhưng dù sao cô ta cũng đánh giá thấp uy lực của hai quân đoàn.
Tuy huyết nhân mình đồng da sắt, đao thương bất nhập, nhưng với hỏa lực mạnh mẽ, cho dù không thể bắn cho bọn chúng tan xác thì cũng khiến bọn chúng không thể tiến về phía trước được nữa.
Đội quân huyết nhân bị ép ở dưới chân núi, không thể lên trên được.
“Cái gì?”.
Người phụ nữ mặc đồ đỏ biến sắc.
“Đại nhân, cứ tiếp tục thế này thì chỉ e bọn chúng sẽ đánh lên Thánh Sơn mất!”.
Người ở bên cạnh cuống lên, vội bước tới nói.
Ánh mắt của người phụ nữ mặc đồ đỏ lóe lên, trầm giọng nói: “Kéo tất cả những người còn lại vào huyết trận biến đổi!”.
“Hả?”.
Người kia tỏ vẻ kinh hãi.
“Không nghe thấy tôi nói gì sao? Mau làm đi!”, người phụ nữ mặc đồ đỏ khẽ quát.
“Đại nhân, những người còn lại đều là lãnh đạo cấp cao của Thánh Sơn chúng ta, ai nấy đều có công huân lớn lao, chiến công hiển hách với Thánh Sơn! Nếu biến đổi cả bọn họ, một khi thiên kiêu xuất quan mà trách tội thì phải làm sao?”, người kia run rẩy nói.
“Trách tội?”.
Người phụ nữ mặc đồ đỏ ngoảnh phắt lại, túm lấy cổ áo người kia, gầm lên: “Tất cả các anh trong mắt thiên kiêu hạng nhất chỉ là một công cụ, một quân cờ! Các anh ở Thánh Sơn cũng chỉ để giúp thiên kiêu phi thăng, bây giờ tất cả mọi thứ đều lấy việc phi thăng của thiên kiêu làm chính, nếu thiên kiêu không thể phi thăng thì tất cả đều phải chết! Rõ chưa?”.
Người kia trợn tròn hai mắt, run rẩy nhìn người phụ nữ mặc đồ đỏ, thấy đôi mắt đỏ ngầu của cô ta thì sao dám cãi lời, vội đáp: “Vâng! Vâng! Đại nhân, tôi… tôi đi sắp xếp ngay đây, tôi đi sắp xếp ngay đây…”
“Cút!”.
Người phụ nữ mặc đồ đỏ đẩy người kia ra.
Anh ta không dám dừng lại, vừa lăn vừa bò chạy đi.
“Người đâu, để ý thằng chó chết kia cho tôi, nếu thằng chó đó không làm theo lệnh của tôi thì giết luôn, sau đó anh chấp hành mệnh lệnh của tôi, rõ chưa?”, người phụ nữ mặc đồ đỏ lạnh lùng nói với tâm phúc của cô ta ở bên cạnh.
“Vâng, đại nhân!”.
Gã tâm phúc ôm quyền rồi xoay người rời đi.
Người phụ nữ mặc đồ đỏ biết, hành động của cô ta sẽ bị tất cả mọi người phản đối.
Nhưng cô ta không quan tâm.
Chỉ cần thiên kiêu hạng nhất phi thăng thành công thì có thể hi sinh mọi thứ.