Tình hình trên đỉnh Thánh Sơn trở nên căng thẳng.
Hiện trường giương cung bạt kiếm, bầu không khí vô cùng nặng nề.
Không ai ngờ thiên kiêu hạng nhất lại độc ác quả đoán đến vậy, dám ra tay với người có thân phận như Trần Chiến!
Trận Chiến bị thủng một lỗ nơi ngực, miệng không ngừng nôn ra máu, mắt mở to, nhìn thiên kiêu hạng nhất đứng trước mặt.
Ông ta gắng gượng giơ thanh kiếm gãy trong tay lên, muốn chém về phía thiên kiêu hạng nhất, cố gắng kháng cự lần cuối, nhưng vết thương quá nặng khiến ông ta không còn bao nhiêu sức lực.
“Thiên kiêu hạng nhất, cậu thật sự định khai chiến với Long Quốc sao?”, Vạn Kình Tùng gào lên, mắt ngấn nước.
“Tôi đã phi thăng thành thần, các ông còn dám xúc phạm tôi? Thần tiên không thể xúc phạm, đạo lý này các ông không hiểu sao? Ông ta dám nói chuyện với tôi như vậy, tôi lấy mạng ông ta thì đã sao? Trừ khi các ông sử dụng vũ khí hạt nhân, nếu không, muốn giết tôi không phải dễ! Tôi nói thật với các ông, hôm nay nếu tôi muốn, hai binh đoàn các ông e rằng không ai có thể đi ra khỏi Thánh Sơn, tôi giết một Trần Chiến thì có là gì?”, thiên kiêu hạng nhất nói, vẻ mặt lạnh lùng.
“Cậu...”.
“Nghe đây, nể tình tôi cũng là người Long Quốc, tôi có thể không giết các ông, hãy mau rút quân khỏi Thánh Sơn. Ngoài ra, tôi còn phải nói chuyện với quản lý cấp cao nhất của các người! Nếu không, dù có phải chiến đấu một trận, tôi cũng không sợ”, thiên kiêu hạng nhất lại quát lên.
Giọng nói tràn đầy sự bá đạo và không thể nghi ngờ.
Lúc này, hắn chính là trời, chính là thần!
Ngạo nghễ nhìn đời, coi nhẹ bốn phương.
Người phụ nữ áo đỏ đầy vẻ kích động và sùng bái, nhìn thiên kiêu hạng nhất với ánh mắt nóng bỏng, tim đập điên cuồng.
Đây mới là anh hùng trong lòng cô ta.
Coi thường thiên quân vạn mã, không sợ sơn xuyên ngũ nhạc.
Vạn Kình Tùng nghiến chặt răng.
Nhưng ông ta không hành động lỗ mãng.
Bây giờ thiên kiêu hạng nhất đã phi thăng thành công, quả thật những vũ khí trong tay các chiến sĩ này không thể đối kháng với thực lực mà hắn thể hiện ra.
Đại pháo hay máy bay nào đều không lay chuyển được hắn, súng ống e là cũng không thể xuyên thủng da thịt hắn.
Thất bại rồi!
Thua một cách triệt để rồi!
Vạn Kình Tùng rất muốn liều một phen, nhưng ông ta không muốn đấu tranh vô nghĩa, hi sinh tính mạng các chiến sĩ của mình một cách vô ích.
Với vai trò là thống soái một phương, ông ta tuyệt đối không thể hành động cảm tính. Ông ta nhất định phải nhận định rõ tình hình, đánh trận cũng phải đánh một trận có phần thắng. Nếu không có phần thắng nào, liều mạng vô ích thì chỉ cho thấy ông ta không có tài cán gì.
“Tướng Vạn...”.
Chung Chấn nghiến răng, quay đầu lại nhìn Vạn Kình Tùng.
Chỉ cần Vạn Kình Tùng ra lệnh, ông ta sẵn sàng dẫn dắt các chiến sĩ xông lên, liều mạng với thiên kiêu hạng nhất.
Nhưng ông ta chỉ nhìn thấy gương mặt đầy mệt mỏi và bất lực của Vạn Kình Tùng.
Đôi mắt đó toát ra sự đau khổ và không cam tâm...
“Tướng Chung, xem ra chúng ta phải rút quân rồi...”.
Vạn Kình Tùng khản giọng nói.
“Chẳng lẽ tướng Trần phải hi sinh vô ích như vậy sao? Chẳng lẽ các chiến sĩ phải đổ máu một cách vô nghĩa?”, Chung Chấn phẫn nộ gào lên.
“Tướng Chung, ông phải biết rằng thiên kiêu hạng nhất đã phi thăng thành công, cấp trên chắc chắn sẽ có ý định chiêu mộ người này, dù gì cậu ta cũng là người Long Quốc, huống hồ... nếu chúng ta chiến đấu thì có thể thắng được sao? Đã có nhiều người đổ máu vô ích như vậy, chẳng lẽ ông còn muốn những người còn lại phải đổ máu vô ích?”, Vạn Kình Tùng nói.
Chung Chấn kinh hãi, sau đó phẫn nộ hét lên, vung nắm đấm đánh nát tảng đá ở gần đó.
Ầm!
Tảng đá nứt ra.
Chung Chấn thở hổn hển, trong mắt tràn ngập vẻ không cam tâm.
Vạn Kình Tùng không lên tiếng.
Đúng lúc này, một giọng nói trầm thấp vang lên.
“Tướng Vạn, chúng ta tuyệt đối không thể thỏa hiệp!”.
Nghe thấy lời nói đó, Vạn Kình Tùng run lên, quay đầu nhìn về phía người nói.
Đó là một chiến sĩ.
Anh ta đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn Vạn Kình Tùng, bộ dạng coi thường cái chết: “Tướng Vạn, nếu hôm nay thỏa hiệp thì không chỉ là chúng ta thỏa hiệp, mà là toàn bộ Long Quốc thỏa hiệp. Chúng tôi là đấng nam nhi tràn đầy nhiệt huyết, sợ gì chiến đầu? Dù có phải chết cũng phải cho hắn biết chúng tôi không phải hạng người tham sống sợ chết!”.
Nghe vậy, những chiến sĩ khác cũng bày tỏ quyết tâm.
“Tướng Vạn, chúng tôi thà chiến đấu đến chết cũng không thỏa hiệp!”.
“Chiến sĩ Long Quốc chúng ta có ai sợ chết cơ chứ? Bọn họ tàn sát đồng bào chúng ta, tàn sát chiến hữu chúng ta như vậy, sao chúng ta có thể nhẫn nhịn?”.
“Chẳng lẽ các chiến sĩ Long Quốc đều đã chết hết? Không ai dám xuất chiến?”.
“Muốn giết cứ giết, cùng lắm thì chết! Quốc có quốc pháp, gia có gia quy! Những người này không tuân thủ quy tắc, sao chúng ta có thể ngồi yên mà nhìn?”.
“Ông thỏa hiệp thì có nghĩa cả Long Quốc đều thỏa hiệp! Dù cho Long Quốc thỏa hiệp, tôi cũng sẽ không thỏa hiệp!”.
“Tướng Vạn! Chiến đấu!”.
“Đúng, chúng ta phải chiến đấu!”.
“Chiến đấu! Huyết chiến! Tử chiến!”.
“Chiến đấu!”.
“Chiến đấu!”.
Các chiến sĩ sục sôi ý chí, vô cùng hăng hái.
Dù bọn họ đối mặt với tiên thần hay thiên thần, bọn họ cũng không sợ hãi.
Vạn Kình Tùng ngạc nhiên nhìn các chiến sĩ ở phía sau, mở miệng nhưng không nói được lời nào.
Một hồi lâu sau, ông ta hít sâu một hơi, cười cay đắng: “Dân tộc may mắn, quốc gia may mắn! Thật may mắn...”.
“Nhưng đối với ông mà nói, đây không phải một chuyện may mắn! Nếu tiếp tục chém giết, bọn họ cũng chỉ hi sinh tính mạng vô ích. Tôi thấy đây là một chuyện rất vô nghĩa, ông là tướng lĩnh, phải ngăn chặn điều đó!”.
Vạn Kình Tùng trầm mặc.