TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm Chính
CHƯƠNG 3260 ÔNG TA PHẢI NGHĨ ĐẾN MỖI MỘT CHI TIẾT.

Các chiến sĩ không hề sợ hãi, không sợ kẻ địch mạnh, thà chết không lui.

Chuyện này với một quốc gia mà nói là chuyện cực kỳ tốt.

Nhưng… dũng khí không phải nhân tố tuyệt đối cho việc đánh thắng trận.

Không có đủ thực lực, chỉ dựa vào một luồng nhiệt huyết thì không thể thay đổi được tình hình trước mắt.

Vạn Kình Tùng suy nghĩ.

Bây giờ quyết sách của ông ta sẽ ảnh hưởng đến chiến sĩ ba quân.

Ông ta không thể có bất cứ sai lầm nào, không thể dựa vào dũng khí để hành sự như các chiến sĩ này.

Ông ta phải nghĩ đến mỗi một chi tiết.

Dù sao ông ta cũng là chỉ huy cao nhất.

Nhiều ánh mắt tập trung lên người ông ta.

Mọi người hoặc chiến hoặc lùi chỉ dựa vào một ánh mắt của ông ta.

Thiên kiêu hạng nhất cũng không vội, hờ hững nhìn ông ta, lặng lẽ chờ đợi.

Bây giờ hắn đã phi thăng thành công, mọi thứ đều nằm trong sự kiểm soát của hắn, trên đời này không còn kẻ địch, đâu còn sợ những người này?

“Vạn Kình Tùng, tôi tin ông là người thông minh. Chắc ông biết kết cục khi đối đầu với tôi là gì, hãy ngoan ngoãn rút quân đi. Đương nhiên có vài món nợ tôi vẫn phải tính sổ với quân Nam Cảnh và Lục Dã. Dù sao các người cũng giết không ít người của Thánh Sơn, tôi cũng phải có một lời giải thích với thuộc hạ của tôi. Cho nên bất cứ chiến sĩ nào tham dự và giết hại người của Thánh Sơn chúng tôi đều phải giao ra đây, rõ chưa?”, thiên kiêu hạng nhất thản nhiên nói, sau đó phất tay.

Ầm!

Cơ thể Trần Chiến ngã xuống đất, người kiệt sức hít thở vài hơi, sau đó hơi thở dần yếu đi.

“Tướng Trần!”.

Nhiều người cực kỳ phẫn nộ, chảy nước máu mắt.

Hai mắt Chung Chấn cũng như sắp nứt ra, chỉ muốn lao tới đó.

Mọi người không chịu đựng được nữa, phẫn nộ nhìn thiên kiêu hạng nhất, muốn xông lên quyết chiến một trận với hắn ngay.

“Lũ khốn nạn, còn chưa bỏ cuộc hay sao? Chẳng lẽ chủ thượng phải giết hết tất cả các người, các người mới biết sợ?”.

Người phụ nữ áo đỏ giận dữ, trừng mắt quát.

Các chiến sĩ không lùi lại, nhìn chằm chằm bọn họ.

Hiện trường có hơi căng thẳng.

Các chiến sĩ muốn nhanh chóng đánh một trận.

Bầu không khí càng trở nên nóng cháy hơn.

Đúng lúc đó, Vạn Kình Tùng giơ tay lên, ra hiệu mọi người đừng hấp tấp vội vàng.

Ánh mắt của mọi người tập trung lên người ông ta.

“Thế nào? Vạn Kình Tùng, tôi tin ông đã suy nghĩ kỹ, dù sao sự nhẫn nại của tôi cũng có hạn”, thiên kiêu hạng nhất lạnh nhạt nói, trong mắt ánh lên vẻ mất kiên nhẫn.

Hắn không muốn nhiều lời với bọn họ nữa

Nếu Vạn Kình Tùng không đồng ý với đề nghị của hắn, hắn chỉ cần ra tay đại khai sát giới.

Nếu không phải vì những chiến sĩ của chính phủ Long Quốc, sao hắn phải lãng phí nước bọt?

“Tướng Vạn…”.

“Tướng Vạn…”.

Mọi người khẽ gọi, ánh mắt trở nên tràn đầy nhiệt huyết.

Vạn Kình Tùng vẫn không nói gì.

Thiên kiêu hạng nhất đã không kiên nhẫn được nữa.

Hắn hít sâu một hơi, gật đầu với Vạn Kình Tùng, bình tĩnh nói: “Vạn Kình Tùng, hình thức khác nhau, có nghĩa ông cũng không còn bao nhiêu thời gian. Nếu ông không chịu cho tôi câu trả lời, vậy thì coi như ông đã mặc nhận từ chối tôi!”.

Nói xong, thiên kiêu hạng nhất bùng nổ sát tâm, chuẩn bị lao tới ra tay.

Đúng lúc này, Vạn Kình Tùng đột nhiên lên tiếng.

“Thiên kiêu, nếu tôi rút quân, với thực lực bây giờ của cậu, Long Quốc sẽ không khai chiến với cậu nữa. Nói cách khác, chúng tôi không thể ra tay với cậu nữa, đúng không?”, Vạn Kình Tùng nói.

Nghe vậy, thiên kiêu hạng nhất nhíu mày, nhìn ông ta chằm chằm: “Ông có ý gì?”.

“Tôi muốn nói, đây có thể là cơ hội cuối cùng của chúng tôi! Cơ hội cuối cùng để trả thù cho các chiến sĩ của chúng tôi, trả thù cho tướng Trần của chúng tôi! Chúng tôi… sao có thể bỏ lỡ được?”.

Vạn Kình Tùng ngẩng đầu lên, nghiêm túc nói.

Đọc truyện chữ Full