“Cơ hội cuối cùng? Vạn Kình Tùng! Ông suy nghĩ kỹ chưa? Ông phải biết một khi trận chiến nổ ra, tất cả người của ông đều sẽ không ra khỏi Thánh Sơn này được! Ông có chắc là muốn làm vậy không?”, thiên kiêu hạng nhất lạnh lùng nói.
“Con người tôi lý trí cả một đời, đến nay tôi cũng không muốn lý trí nữa. Tôi có thể rút, nhưng không cần thiết, Long Quốc không thể nào để cậu rời khỏi Thánh Sơn dễ dàng. Nơi này là địa bàn của Long Quốc, Long Quốc không thể nào không nổ súng mà đã thỏa hiệp với cậu!”, Vạn Kình Tùng nghiêm túc nói.
Nghe vậy, tất cả chiến sĩ đều trở nên sục sôi, lạnh lùng nhìn thiên kiêu hạng nhất, ai nấy đã vận chuyển khí kình.
“Đúng là ngu xuẩn, dùng tính mạng của bao nhiêu người ở đây để trả giá cho sự lỗ mãng của ông? Cực kỳ ngu xuẩn! Nhưng nếu ông đã lựa chọn thì tôi sẽ tôn trọng ông!”.
Nói xong, thiên kiêu hạng nhất thúc đẩy khí kình, khí kình cuồn cuộn giống như nước sông dâng lên, lan ra tứ phía.
Tất cả chiến sĩ đều bị khí kình đáng sợ làm chấn động.
Mỗi người đều cảm thấy trên người như đè nặng sức mạnh mấy vạn cân.
Nếu không phải trang bị mặc trên người họ có thể chống đỡ được áp lực, e rằng bọn họ đã bị khí kình ấy làm tan xương nát thịt.
“Chiến đấu!”.
Vạn Kình Tùng không do dự nữa, hét lên.
Lúc này, ông ta muốn dốc hết sức lực chiến đấu một trận.
Dù không thể quay đầu cũng không hề gì.
“Giết!”.
Các chiến sĩ bắt đầu hành động.
Hàng vạn viên đạn giống như mưa ập về phía thiên kiêu hạng nhất.
Đạn oanh tạc hết viên này đến viên khác.
Máy bay chiến đấu trên không trung bay qua bay lại, ném xuống hết quả bom này đến quả bom đặc chế khác.
Ầm!
Thiên kiêu hạng nhất bị hỏa lực mạnh mẽ nhấn chìm.
Một đám lửa hình chữ thập nổ ra.
Ngọn lửa lan ra tứ phía, xé tan mặt đất.
Chiến sĩ ở hàng đầu vội vàng nâng khiên lên đỡ sức lửa đang ập đến.
Cứ vậy kéo dài một phút, sức lửa mới tan đi.
Nhưng Vạn Kình Tùng biết không thể dừng lại!
Chỉ dựa vào số lửa này thì không thể giết được thiên kiêu hạng nhất.
“Tiếp tục tấn công! Tiếp tục! Tiếp tục!”.
Vạn Kình Tùng đỏ cả hai mắt, ra sức hét lên.
Chung Chấn kéo Trần Chiến về, cử người đưa ông ta xuống núi cứu chữa, sau đó lập tức quay trở về chỉ huy tác chiến.
“A!”.
Các chiến sĩ nổ súng như phát điên, muốn bắn hết hộp đạn, muốn trả thù cho những đồng đội đã chết, muốn phát tiết mọi sự bất mãn và đau khổ ra ngoài.
Bom nổ trong phạm vi nhỏ cũng không nghe thấy.
Vạn Kình Tùng biết muốn giết chết một người phi thăng đúng là khó như lên trời.
Ông ta chưa từng tiếp xúc với người phi thăng, thậm chí chưa bao giờ biết đến sự tồn tại này.
Đến lúc này, ông ta cũng chỉ có thể dựa vào hỏa lực mạnh mẽ để thử.
Không nói có thể giết chết thiên kiêu hạng nhất, chỉ cần làm hắn bị thương cũng đủ.
Bởi vì điều đó có nghĩa người phi thăng không phải không thể chiến thắng.
Vạn Kình Tùng nhìn vùng đất cát bụi đầy trời kia, nhìn khu vực bị mưa bom bão đạn che lấp, trong mắt tràn đầy khát vọng.
“Nhất định có thể! Nhất định có thể!”.
Ông ta lẩm bẩm, vẻ mặt vô cùng căng thẳng.
Đúng lúc đó, giữa mưa bom bão đạn có hai bóng người chậm rãi bước ra.
Đó là người phụ nữ áo đỏ và thiên kiêu hạng nhất.
“Cái gì?”.
Vạn Kình Tùng kinh ngạc.
Con ngươi của tất cả các chiến sĩ cũng co lại, ngón tay bóp cò cũng không khỏi buông lỏng.
“Sao lại như vậy?”.
Chung Chấn ngã ngồi xuống đất, vẻ mặt sửng sốt.
Tất cả mọi đòn tấn công lại không thể làm thiên kiêu hạng nhất bị thương…