Ngay cả lớp phòng thủ cũng không thể bị phá vỡ.
Thật đáng sợ!
Đây có phải là sự khác biệt giữa một người đã phi thăng và một người phàm?
Trong lòng Vạn Kình Tùng tràn ngập sự tuyệt vọng, lúc này chút hy vọng của ông ấy đã hoàn toàn vụt tắt.
Cục diện Long Quốc cũng sẽ thay đổi kể từ hôm nay.
Một sự tồn tại như vậy e rằng chỉ có dùng vũ khí hạt nhân thì may ra mới huỷ diệt được , còn nếu không thì thực thể này quả thực là không thể bị tiêu diệt.
Nhưng tốc độ của vũ khí hạt nhân làm sao có thể theo kịp tốc độ của hắn? Liệu vũ khí hạt nhân có thể đánh trúng mục tiêu này hay không vẫn còn là một câu hỏi.
Hơn nữa, trong lãnh thổ của Long Quốc, làm sao có thể sử dụng vũ khí hạt nhân một cách dễ dàng như vậy? Trong trường hợp đó, chẳng phải tính mạng của vô số người ở Long Quốc cũng sẽ bị chôn vùi cùng với thiên kiêu hạng nhất sao?
"Chà, Vạn Kình Tùng, yên nghỉ đi nhé”.
Lúc này, thiên kiêu hạng nhất bình thản nói, sau đó tung một chưởng về phía Vạn Kình Tùng.
Hơi thở của Vạn Kình Tùng đột ngột trở nên dồn dập, ông ấy lập tức giơ hai tay lên trước, định đỡ đòn.
Tuy nhiên, chưởng này rất nặng, nó trực tiếp bẻ gãy cánh tay và giáng mạnh vào ngực ông ấy.
Sự phòng thủ của ông ấy trước thiên kiêu hạng nhất yếu ớt giống như một tờ giấy!
Phụt!
Vạn Kình Tùng phun ra một ngụm máu, bay lộn ngược ra xa rồi nặng nề ngã xuống đất. Da thịt trên người nứt toác, năng lượng hỗn loạn, kinh mạch đứt lìa.
Chỉ với một đòn, một cao thủ như Vạn Kình Tùng đã bị hạ đo ván.
Không ai dám tưởng tượng thiên kiêu hạng nhất bây giờ mạnh đến thế nào.
"Tướng Vạn!"
"Bảo vệ tướng Vạn!"
Tất cả những người lính xung quanh lao đến và vây xung quanh Vạn Kình Tùng.
"Tránh ra, mau tìm cách đi khỏi đây, đi khỏi đây nhanh lên!"
Vạn Kình Tùng gầm lên bằng chút sức lực cuối cùng của mình.
Ông ấy đã hối hận trong lòng rồi.
Đáng ra không nên đánh trận này!
Ông ấy không thể ngờ rằng hai quân đoàn lớn thậm chí không thể vượt qua hàng phòng thủ của thiên kiêu hạng nhất.
Trước đây, ông ấy nghĩ rằng họ vẫn có 10% hoặc ít nhất là 5% cơ hội.
Bây giờ có vẻ như thậm chí 1% cơ hội họ cũng không có.
Đây được định sẵn là một trận chiến không có cơ hội chiến thắng.
Tuy nhiên, tiếng hét của ông ấy không có tác dụng gì cả.
Những người lính biến thành một bức tường người, đứng trước mặt thiên kiêu hạng nhất.
Nhưng chỉ trong giây tiếp theo.
Vụt!
Thiên kiêu hạng nhất bắn ra một làn sóng khí lao thẳng về phía đó.
Tất cả những thứ chạm vào làn sóng không khí đều bị nghiền nát thành bột.
Tất cả những người lính xung quanh Vạn Kình Tùng toàn bộ đã hy sinh.
Không còn xương thịt.
"KHÔNG! !"
Vạn Kình Tùng gầm lên thê lương.
Thiên kiêu hạng nhất nhìn ông ấy với vẻ thương hại, khoan thai đi dạo xung quang, dường như rất thích khoảnh khắc này.
Ngay sau đó, hắn ta đứng trước mặt Vạn Kình Tùng và quan sát ông ấy một cách trịch thượng.
Vạn Kình Tùng nhìn hắn chằm chằm bằng ánh mắt căm thù.
"Ông có vẻ....vẫn không phục?", thiên kiêu hạng nhất điềm nhiên hỏi.
"Ông đây cả đời chinh chiến, chưa từng khuất phục kẻ nào!" Vạn Kình Tùng gầm lên.
"Không sao, tôi sẽ móc mắt ông ra để xem ông còn có thể nhìn tôi như thế này không”.
Thiên kiêu hạng nhất thờ ơ nói, sau đó giơ tay lên, trên đầu ngón tay có một luồng khí mỏng manh gợn sóng, chuẩn bị ra tay.
Nhưng vào lúc này.
Vút!
Một bóng đen nhanh nhẹn đột nhiên quét tới, một kiếm chém mạnh vào người thiên kiêu hạng nhất.
Là Chung Chấn!
Mọi người vui mừng khôn xiết.
Nhưng giây tiếp theo.
Tang!
Thanh kiếm sắc bén trực tiếp gãy làm đôi.
Sự phấn khích và niềm vui trên khuôn mặt của mọi người đột nhiên biến mất không còn dấu vết!
"Làm sao có thể?"
Đôi mắt của Chung Chấn mở to.
Thiên kiêu hạng nhất hơi nghiêng đầu.
Chung Chấn chuẩn bị rút lui ngay lập tức.nhưng thiên kiêu hạng nhất đã giơ tay quét sang ngang.
Bịch!
Chung Chấn dường như bị thứ gì đó hút chặt, cơ thể ông ấy tiến về phía trước một cách vô thức và cổ bị bóp chặt trong lòng bàn tay của thiên kiêu hạng nhất.
"Dừng lại! !"
Vạn Kình Tùng khó khăn đứng lên, muốn giải cứu Chung Chấn.
Nhưng lúc này, ông ấy ngay cả đứng lên cũng khó khăn vô cùng.
"Tướng Vạn....tôi.....đi trước đây...."
Chung Chấn hét lên một cách khó khăn.
Rắc!
Cổ ông ấy bị bẻ gãy, chân tay thõng xuống và chết ngay tại chỗ.
Đôi mắt của Vạn Kình Tùng đầy máu và nước mắt, ông ấy nghiến răng và cơn giận bốc lên ngùn ngụt.
Tuy nhiên, khi đối mặt với một sự tồn tại tối cao như thiên kiêu hạng nhất, bất kỳ sự oán giận nào của ông ấy cũng đều vô ích.
Thiên kiêu hạng nhất ném Chung Chấn xuống đất và thờ ơ nhìn Vạn Kình Tùng.
Những người lính xung quanh tiếp tục tấn công, nhưng họ đương nhiên không thể làm thiên kiêu hạng nhất bị thương.
Hắn ta khinh thường tất cả những người có mặt ở đây.
Hắn ta là vị thần ở đây.
"Hận sao? Oán sao? Đây là những gì ông tự chuốc lấy".
"Tôi đã cảnh cáo ông, nhưng ông không dừng lại”.
"Tất cả những người chết ở đây thực sự đã bị ông hại chết”.
"Vạn Kình Tùng, ông chỉ vì lòng trung nghĩa và sự liều lĩnh của mình mà tạo ra kết quả như vậy, muốn trách thì cũng nên tự trách chính mình", thiên kiêu hạng nhất hờ hững nói.
"Tao sẽ đi xuống xin lỗi các anh em của tao, nhưng tao phải nói cho mày biết, Long Quốc sẽ không đầu hàng mày. Long Quốc có hàng ngàn người như tao, cho dù lực lượng của chúng mày mạnh đến đâu, họ cũng sẽ không khuất phục mày!"
"Bọn họ không cúi đầu, tôi giết, kẻ không phục tôi, tôi giết hết. Sau khi tôi có sức mạnh tuyệt đối, ông cho rằng trên đời này còn có chuyện gì không như ý muốn của tôi được hay sao?"
"Được rồi, ngoan ngoãn lên đường đi".
Thiên kiêu hạng nhất thờ ơ nói, sau đó giơ chân định giẫm lên người Vạn Kình Tùng.
Cú đạp này đủ mạnh để chia ngọn núi này thành hai nửa.
Nhưng vào thời điểm quan trọng này.
"Chủ thượng!"
Người phụ nữ mặc áo đỏ ở phía sau đột nhiên kêu lên gấp gáp.
"Ừm?"
Thiên kiêu hạng nhất cau mày, quay đầu lại hỏi: “Có chuyện gì vậy?"
Hắn ta thấy người phụ nữ áo đỏ đờ đẫn nhìn về phía võ trường.
Thiên kiêu hạng nhất cảm thấy có gì đó không ổn nên cũng nhìn về phía võ trường.
Chỉ với một cái liếc mắt, hắn ta hoàn toàn sững người.
Một đám mây khổng lồ hình đôi cánh xuất hiện bên trên võ trường.
Đám mây này kết nối với phía bên trong của võ trường, cảnh tượng trước mắt cực kỳ kỳ lạ.
Đồng thời, rất nhiều ánh sáng rực rỡ không ngừng toả ra từ bên trong võ trường.
Tia sáng này mạnh hơn tia sáng do thiên kiêu hạng nhất phát ra trước đó.
"Đây là?" vẻ mặt thiên kiêu hạng nhất thay đổi ngay lập tức, như thể hắn ta nhận ra điều gì đó.
"Chủ thượng, chuyện gì đang xảy ra ở đây vậy?"
Người phụ nữ mặc đồ đỏ lo lắng hỏi.
Tuy nhiên, thiên kiêu hạng nhất không trả lời mà quay đầu lao về phía võ trường.
Bùm!
Ngay khi hắn ta chuẩn bị lao vào võ trường, một kết giới tỏa ra ánh sáng thần bí đã chặn hắn lại.
Toàn bộ kết giới ánh sáng bao quanh võ trường như thể ngăn cách bên trong và bên ngoài.
"Chủ thượng! Đây là....cái gì?"
Người phụ nữ áo đỏ kinh ngạc nhìn luồng sáng trước mặt, tim đập loạn xạ.
"Ai đó đã lẻn vào võ trường và đang phi thăng với sự trợ giúp của linh khí bên trong!"
Thiên kiêu hạng nhất gầm lên.
"Cái gì?"
Người phụ nữ mặc đồ đỏ bị sốc.
"Khó trách lúc đang tu luyện tôi cảm giác linh khí thiên địa trong võ trường loãng hơn dự liệu rất nhiều, hoá ra là có kẻ trốn trong võ trường ăn cắp linh khí của tôi! Chết tiệt!"
Thiên kiêu hạng nhất gầm gừ, mặc kệ binh lính phía sau, lao vào võ trường như điên
Vạn Kình Tùng nghe vậy, hai mắt sáng lên, vội vã hét lên: “Ngăn hắn lại, nhanh lên!"
Binh lính lập tức xông lên.
Người phụ nữ áo đỏ nghiến răng chạy tới ngăn cản binh lính.
Nhưng dựa vào một mình cô ta, có thể ngăn cản được bao nhiêu người?