Mọi người đổ xô lao đến chỗ người phụ nữ mặc đồ đỏ.
Người phụ nữ mặc đồ đỏ nghiến răng và kiên trì chống trả.
Nhưng cô ta đã bị thương rồi, làm sao đối phó được với nhiều người như vậy? Vậy nên, sau đó cô ta nhanh chóng rút lui.
Những người còn lại lao về phía thiên kiêu hạng nhất.
Thiên kiêu hạng nhất, người vẫn đang liều lĩnh tấn công kết giới bảo vệ võ đài, nay càng tức giận vì sự quấy rối của những người này.
"Chúng mày muốn chết sao? Được, để tao cho chúng mày lên đường!"
Thiên kiêu hạng nhất gầm lên, toàn thân rung động dữ dội, một thứ giống như gợn sóng từ trong cơ thể hắn tỏa ra, tấn công tứ phía.
Tất cả những người lính đến gần hắn đều bị sốc và giết chết bởi động lực khủng khiếp này. Cơ thể của họ đều nát vụn, tất cả đều bỏ mạng, không một ai sống sót.
Căn bản là không thể lại gần!
"Dùng bom và vũ khí....bắn phá...."
Vạn Kình Tùng ôm ngực, được đỡ đứng dậy và nhanh chóng hét lên.
Mọi người bắt đầu trấn áp thiên kiêu hạng nhất bằng hỏa lực.
Thiên kiêu hạng nhất lúc này đã rất tức giận.
Nơi phi thăng này vốn là sở hữu độc quyền của hắn, thế mà lại bị kẻ khác cướp đi. Điều đó khiến hắn cảm thấy rất tức giận. Hiện tại muốn trở lại võ trường cũng không được, lại bị đám kiến này quấy rối, hắn làm sao có thể vui vẻ đây?
"Được! Được lắm! Vạn Kình Tùng! Tôi sẽ giết ông và quân Lục Dã, Nam Cảnh của ông trước, sau đó từ từ xử lý đạo tặc bên trong! Là các người tự tìm đường chết, để tôi cho các người biến thành tro bụi!"
Sau đó, thiên kiêu hạng nhất gầm lên, đột nhiên một vòng khí tức giống như ngọn lửa nổi lên từ cơ thể hắn, giống như một chiến thần.
Hắn ta truyền chưởng qua không khí, nhắm vào những người lính đang bắn dữ dội cách đó không xa.
Đoàng!
Một cột lửa dày đặc phun ra từ trước nắm đấm của hắn, trong nháy mắt xuyên thủng đám người đằng kia, cột lửa đi qua chỗ nào, xác chết ngổn ngang đến đó.
Với chiêu này, ít nhất hàng trăm người đã chết.
Đôi mắt của Vạn Kình Tùng như sắp nứt toác ra.
Nhưng làm sao thiên kiêu hạng nhất có thể dừng tay?
Hắn ta đã nổi trận lôi đình.
"Khi các vị thần nổi giận, đám người phàm các người sao có thể chịu được?"
Người phụ nữ mặc áo đỏ nhìn cảnh tượng trước mặt bằng đôi mắt rực lửa và thì thầm.
Lúc này, thiên kiêu hạng nhất đã lao thẳng lên trời, một tay chém ngang. Một lưỡi kiếm hình lưỡi liềm dài vài thước xẻ đôi khoảng không và bay về phía trước.
Một chiếc máy bay chiến đấu đang lao tới không kịp đề phòng, bị lưỡi kiếm khí hình lưỡi liềm trực tiếp chém vỡ, nổ tung tại chỗ, tia lửa bay khắp nơi.
"Núi động!"
Thiên kiêu hạng nhất lại gầm gừ và lao xuống, nện mạnh xuống đất.
Mặt đất trong nháy mắt rung chuyển, Thánh Sơn rung chuyển dữ dội, một làn sóng xung kích từ đỉnh núi lan ra tứ phía.
Hàng chục ngàn binh lính đã bị cơn chấn động làm cho ngã lộn nhào, còn tất cả những người ở gần trung tâm của sóng xung kích đều bị giết bởi cú sốc.
Đây quả thực là một chiêu dời núi lấp biển!
Vạn Kình Tùng được một số phó tướng bảo vệ và tạm thời không sao, nhưng các phó tướng từng người một hộc máu trông vô cùng khổ sở.
Vạn Kình Tùng mở to đôi mắt già nua nhìn thiên kiêu hạng nhất trước mặt giờ đã mạnh như một vị thần, trong lòng dâng lên một loại cảm giác tuyệt vọng.
Mạnh đến mức như vậy thì quả thực có thể gọi là thần tiên.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, e rằng không tới mấy chiêu nữa, người của Nam Cảnh và Lục Dã đều sẽ chết ở chỗ này.....
"Tướng Vạn, chúng ta... nên làm gì bây giờ?"
Một phó tướng vẻ mặt đanh lại, đưa tay lau đi vết máu trên khóe miệng rồi hỏi.
Vạn Kình Tùng không nói.
Trên thực tế, ông ấy cũng không biết phải làm gì.
Ông ấy quay đầu nhìn về phía võ trường.
Ông ấy không biết người trong võ trường là ai, cũng không biết tình huống của người đó ra sao, càng không biết người đó có thể giúp mình hay không.
Hi vọng quá mong manh.
Người ta nói ông trời không tuyệt đường sống của ai bao giờ.
Vậy mà hôm nay, quân Lục Dã và quân Nam Cảnh thực sự đã đi vào đường cụt.
Đoàng!
Lúc này, một vụ nổ dữ dội bất ngờ xảy ra trước mặt các phó tướng.
Các phó tướng đều bị đánh bay.
Vạn Kình Tùng cũng bị vấp ngã và chảy máu đầu.
Khi ông ấy định thần một chút thì đã thấy thiên kiêu hạng nhất đang đứng trước mặt mình....
"Có đường lên thiên đường ông không đi, địa ngục không có cửa ông lại muốn vào. Vạn Kình Tùng, trước tiên để tôi treo đầu ông dưới chân Thánh Sơn này, coi như làm vốn để tôi đàm phán với Long Quốc!"
Thiên kiêu hạng nhất lạnh lùng nói, sau đó giơ tay về phía Vạn Kình Tùng.
Cơ thể Vạn Kình Tùng mất kiểm soát, tự bay đến chỗ thiên kiêu hạng nhất, sau đó cổ ông ấy nằm gọn trong lòng bàn tay hắn.
Vạn Kình Tùng dốc toàn lực chống cự, nhưng với chút sức lực của ông ấy lúc này thì chẳng khác nào không khí đối với thiên kiêu hạng nhất.
Vạn Kình Tùng mở to mắt nhìn thiên kiêu hạng nhất, nhưng đồng tử của ông ấy lại vô cùng mờ mịt.
Ông ấy đã mất hết hy vọng.
"Lên đường thôi”.
Thiên kiêu hạng nhất trong mắt hiện lên sát khí, không chút do dự muốn dùng hết sức bẻ gãy cổ ông ấy.
Nhưng vào thời điểm quan trọng này.
Bùm!
Một đạo thần quang đột nhiên tỏa ra từ võ trường.
Hơi thở của thiên kiêu hạng nhất trở nên dồn dập và hắn ta đột ngột quay đầu lại.
Chỉ thấy đạo thần quang kia đánh gãy đôi cánh, sau đó tạo thành một bức Nhật Nguyệt Sơn Hà Đồ. Cuối cùng những hình ảnh này đều giống như bị lỗ đen hấp thu, toàn bộ bị hút vào võ trường.
Vù! !
Có một cơn gió mạnh quét qua.
Những đám mây và sương mù trên bầu trời tan biến.
"Mặt trời và mặt trăng cùng xuất hiện trên bầu trời??"
Thiên kiêu hạng nhất nhìn lên bầu trời, khuôn mặt hắn ta thay đổi vì kinh ngạc.
Lúc này, trên bầu trời, mặt trời thiêu đốt và mặt trăng sáng chói xuất hiện cùng một lúc!
Sau đó, một loạt tiếng bước chân giòn giã từ võ trường truyền đến.
Trong khoảnh khắc, toàn bộ ngọn núi im lặng.