Cơ thể của Vạn Kình Tùng bắt đầu có sự biến hóa.
Từng thớ thịt bấy nhầy của ông ta được ánh sáng thần kỳ bao quanh, trông vô cùng đặc biệt. Sau đó những vùng thịt này dẫn lành lại, cứ như được tái sinh vậy. Tất cả được hồi phục như ban đầu, thậm chí còn tốt hơn cả trước đây nữa.
Sự thần kỳ như vậy thật khiến người khác phải nín thở. Các chiến sĩ xung quanh cũng bàng hoàng.
“Chính là nhờ y thuật thần kỳ của tướng Lâm”.
“Không thể tin được”.
“Tướng Lâm quá lợi hại”, đám chiến sĩ kích động hò reo, Vạn Kình Tùng từ từ mở mắt. Ông ta rưng rưng.
“Sao có thể như vậy được?”, cô gái mặc áo đỏ trố tròn mắt, sững sờ.
Chỉ vài cây châm mà đã cứu sống được một người sao? Vậy thì khác gì tiên nhân?
“Hóa ra mấy đường châm đó không phải nhắm vào tôi mà là cho Vạn Kình Tùng”, thiên kiêu đanh mắt.
“Đúng vậy! Mấy đường châm đó là vì Vạn Kình Tùng. Anh là người chuyên ức hiếp người khác, anh coi thường tất cả đồng thời thích tấn công tâm cảnh của đối phương . Nếu tôi chẳng may bất cẩn giết chết ông ta thì chắc chắn anh sẽ muốn thấy vẻ âu sầu, bi thương của tôi. Thế nhưng trên thực tế tôi đã dùng châm pháp dể cứu ông ta từ trong tay anh. Ông ta bị tôi giết chết thì chắc chắn cũng chẳng quan tâm tới việc một nhân chứng đã chết. Vì vậy đương nhiên tôi có thể cứu được ông ta một cách dễ dàng”, Lâm Chính thản nhiên nói.
Thiên kiêu nhắm mắt, trầm giọng rồi lên tiếng: “Anh nói tôi tấn công tâm cảnh mà không biết chính anh cũng giỏi về điều đó. Thần y Lâm, khả năng kiểm soát tâm cảnh của anh lợi hại hơn tôi tưởng tượng nhiều”
“Giờ không phải lúc thảo luận vấn đề đó. Thiên kiêu, anh phải chịu trách nhiệm với các chiến sĩ đã chết này”, Lâm Chính thản nhiên nói.
“Thần y Lâm, anh không cảm thấy anh chiếm thế thượng phong một chút thì bắt đầu đối kháng với tôi đấy chứ? Trong mắt tôi anh chẳng khác gì những người này hết. Tất cả đều là đám mèo mả gà đồng, tôi muốn giết thì tôi giết thôi. Anh cũng xứng sao?”
“Vậy à, vậy chúng ta thử xem”, Lâm Chính gật đầu, quay qua nhìn các chiến sĩ: “Mọi người rời khỏi đây, đưa những thi thể của các chiến sĩ khác xuống núi. Đợi tôi xử lý xong trên này rồi tính tiếp".
“Tướng Lâm còn cậu?", nNhững người chiến sĩ vội hỏi.
“Tôi xử lý ở đây đã”.
"Không, tướng Lâm. Tôi muốn ở lại chiến đấu cùng cậu. Tôi muốn báo thù cho các anh em đã chết".
“Đúng vậy tướng Lâm, chúng tôi muốn báo thù cho những anh em đã chết. Chúng tôi không đi”.
“Kẻ này đã giết nhiều anh em của chúng tôi như vây, thậm chí cả tướng Trần và tướng Chung cũng chết trong tay hắn, sao chúng tôi có thể bỏ qua được”.
“Tướng Lâm, hãy để chúng tôi chiến đấu”
“Tướng Lâm”, các chiến sĩ hai mắt đỏ ngàu đầy vẻ oán hận.
Lâm Chính nhìn vẻ mặt của từng người mà thở dài: “Không phải tôi không muốn giúp mọi người đạt được ý nguyện, mà là cuộc chiến đấu tiếp theo không phải cuộc chiến mà mọi người có thể tham gia được nữa rồi. Giờ tôi có nhiệm vụ quan trọng hơn rất nhiều giao cho mọi người. Tôi muốn mọi người không chỉ rời khỏi đây mà còn đưa cả người dân quanh đây đi nữa. Bởi vì cuộc chiến tiếp theo sẽ vô cùng tàn khốc”.
Đám đông nín thở khi nghe thấy vậy. Nhìn ánh mắt đầy kiên quyết của Lâm Chính, đám đông đành gật đầu rời đi.
“Thần y Lâm, tôi đâu có nói là cho họ rời đi đâu. Anh khinh thường tôi đấy à?”, thiên kiêu chau mày.
Lâm Chính nghe thấy vậy bèn đáp lại: “Đúng vậy, thì sao?”