TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm Chính
CHƯƠNG 3268 “GỌI CHO AI Ạ?”

Thiên kiêu nhìn chăm chăm Lâm Chính, đôi mắt sâu thẳm thâm sâu khó lường. Không ai biết tâm trạng hiện tại của anh ta như thế nào.

Tức giận? Oán hận hay là khinh thường? Có thể là tất cả. Dù sao thì trước giờ chưa co ái dám thách thức, thậm chí sỉ nhục một thiên kiêu như vậy.

Nhất là một thiên kiêu sau khi đã phi thăng. Một người giống như thần tiên thế kia thì trong mắt anh ta thần y Lâm của Giang Thành chẳng khác gì người thường. Một người thường mà dám thách thức cả thần linh sao?

“Thần y Lâm, trong mắt anh đó là sự tự tin, trong mắt tôi đó là sự ngu ngốc. Tôi không muốn lãng phí với anh nữa. Mau chấm dứt chuyện này đi”.

Thiên kiêu lên tiếng giống như đã mất đi kiên nhẫn. Anh ta giơ tay lên ấn Lâm Chính từ trong khoảng không.

Luồng sức mạnh giáng xuống như núi Thái Sơn. Trong nháy mắt, mặt đất xung quanh Lâm Chính nổ tung. Sức mạnh đáng sợ dường như có thể biến cả sắt thép trở nên méo vụn.

Các chiến sĩ vội vàng lùi lại, nhìn mặt đất xung quanh Lâm Chính. Tất cả đều cảm thấy da đầu tê dài. Họ nín thở. Nếu mà sức mạnh này nhắm vào họ thì họ sẽ nát như thịt xay mất.

Chẳng trách Lâm Chính lại muốn họ rời đi. Thủ đoạn thế này thì chắc chắn cuộc chiến giữa hai người họ sẽ kinh thiên động địa. Tới khi đó những chiến sĩ cũng vô hình trung bị thương, như thế khác gì là hi sinh công cốc. Hơn nữa vũ khi trong tay họ cũng chẳng thể uy hiếp được thiên kiêu. Bọn họ ở lại đúng là chẳng có tác dụng gì.

Rõ ràng là cuộc chiến này không thuộc về họ. Chiến lực giữa hai bên có khoảng cách quá lớn. Các chiến sĩ không dám do dự, lập tức quay người đi xuống núi.

“Khốn nạn, các người cho rằng có thể đi được sao?”, cô gái mặc áo đỏ tức giận định ngăn lại. Thế nhưng tình trạng hiện tại của cô ta cũng rất tệ, căn bản không thể ngăn cản các chiến sĩ nên cô ta đành nhìn thiên kiêu: “Chủ thượng...”

“Yên tâm, tôi nói rồi, dù là ai mà đã đến Thánh Sơn thì cũng phải ở lại đây”, anh ta điềm đạm nói sau đó đưa tay lên, nhưng không phải hướng về phía Lâm Chính mà là hướng về đám chiến sĩ.

Sức mạnh khủng khiếp giống như một quả núi đè xuống họ. Tất cả bỗng nhiên nổ tung trong không gian.

Nhiều người không thể cử động, họ chỉ cảm thấy vai mình nặng trĩu như có núi đè. Cơ thể họ như sắp nổ tung đến nơi. Các chiến sĩ ngước nhìn bằng ánh mắt tuyệt vọng.

Lâm Chính nhảy lên, tung ra một chưởng: “Mọi người có gắng rời đi, còn lại giao cho tôi".

Anh hét lên chống lại nguồn sức mạnh của đối phương.

“Để tôi xem anh mạnh tới đâu nào”, thiên kiêu cũng hét lớn và gia tăng sức mạnh.

Thế nhưng Lâm Chính cũng không hề hấn gì.

Ầm ầm...

Hai nguồn sức mạnh va chạm tạo ra những vụ nổ lên tới tận mây xanh.

Lâm Chính vẫn không sao cả, cũng không hề có dấu hiệu bị đuối sức.

“Hả?”, thiên kiêu cuối cùng cũng ý thức được điều gì đó. Thực lực mà Lâm Chính thể hiện trong lần này mạnh hơn rất nhiều.

“Lúc ở Giang Thành, thực lực của người này cũng chưa là gì.. Không ngờ sau khi có được chút lợi lạc từ nơi phi thăng thì lại có thể đối kháng được với cả thiên kiêu hạng nhất. Xem ra những gì mà anh ta có được nhiều hơn mình tưởng tượng nhiều. Kẻ này phải chết”.

Thiên kiêu lầm bầm, đôi mắt phát ra ánh sáng. Cơ thể anh ta hóa thành màu lam, khí tức hùng hậu tới kinh người. Hai tay anh ta ấn mạnh xuống trong không gian.

Bùm! Một luồng sức mạnh gia trì khiến cho luồng sức mạnh ban đầu tăng lên hàng trăm lần.

Lâm Chính vừa nãy còn cầm cự được thì lúc này đã cả người đã lún xuống, rõ ràng là anh đang sắp thua cuộc.

“Cái gì?”, Vạn Kình Tùng được đưa xuống núi trố tròn mắt nhìn bằng vẻ không dám tin.

“Tướng Vạn, sợ rằng tướng Lâm không phải là đối thủ của thiên kiêu. Chúng ta rời đi như vậy khác gì vứt bỏ cậu ấy? Nếu cậu ấy có mệnh hệ gì thì chúng ta phải làm sao?"

Một phó tướng vội lên tiếng. Vạn Kình Tùng đanh mắt suy nghĩ: “Gọi điện thoại giúp tôi”.

“Gọi cho ai ạ?”, phó trướng giật mình rồi đột nhiên ý thức được điều gì đó.

“Ý của Tướng Vạn là điện thoại chỗ thư ký Lưu?”

“Đúng vậy, gọi điện cho thư ký Lưu giúp tôi kết nối với phía bên đó. Sự việc tới nước này rồi đành phải nhờ chiến lực cao nhất tham gia thôi…”, Vạn Kình Tùng nói.

Phó tướng trông vô cùng nghiêm túc. Người này gật đầu “Thủ trưởng, tôi sẽ đi làm ngay”.

Đọc truyện chữ Full