Trên người thiên kiêu hạng nhất vẫn cắm đầy châm khí.
Chỉ là… số châm khí đó lại thiếu mất một cây!
Hơn nữa… còn là cây quan trọng nhất.
Bởi vì thiếu mất cây châm khí đó nên thiên kiêu hạng nhất mới có thể sử dụng một cánh tay, thậm chí có thể sử dụng cả khí kình cũng.
Lâm Chính không cảm thấy đây là trùng hợp, nhất định thiên kiêu hạng nhất cố tình làm vậy.
Hơn nữa, vừa rồi hắn lặng lẽ giấu đi cây châm bạc đó, Lâm Chính không phát hiện ra nên mới bị thiên kiêu hạng nhất đánh lén thành công.
“Anh… biết châm pháp?”.
Lâm Chính mở to mắt, hỏi.
“Ai nói tôi không biết châm pháp?”.
Thiên kiêu hạng nhất bình tĩnh đáp, sau đó đưa tay xoay những châm khí trên người.
Đợi khi xoay châm khí xong, hắn nhẹ nhàng rút nó ra khỏi cơ thể từng chút một.
Mặc dù thủ pháp rút châm không bằng Lâm Chính, nhưng cũng rất thành thạo.
Ánh mắt Lâm Chính lạnh băng.
“Thần y Lâm, vừa rồi anh đặt bẫy lừa tôi, bây giờ tôi cũng đặt bẫy lại anh, chúng ta hòa”, thiên kiêu hạng nhất bình thản nói: “Tiếc là uy lực của những chiếc châm khí này vẫn còn, nếu không bảy cú đánh vừa rồi đủ để tiêu diệt anh!”.
“Không giết được là không giết được, nếu vừa rồi tôi châm thêm một châm nữa trên người anh, anh cũng phải chết ở đây! Không phải sao?”.
Lâm Chính hạ giọng nói.
“Cũng phải, thật đáng tiếc, bây giờ anh không còn cơ hội nữa!”.
Thiên kiêu hạng nhất bình thản nói, sau đó đưa tay tiếp tục loại bỏ châm khí trên người.
Chỉ cần tất cả châm khí đều được loại bỏ, sức chiến đấu của hắn sẽ khôi phục lại.
Đương nhiên Lâm Chính cũng vậy, chỉ cần khôi phục khí mạch và gân mạch, khôi phục năng lực hành động thì có thể giết chết thiên kiêu hạng nhất.
Bây giờ giữa hai người đã biến thành tranh đua tốc độ khôi phục sức chiến đấu của ai nhanh hơn, phải nhân lúc đối thủ chưa khôi phục mà giết chết đối thủ.
Thế là Lâm Chính thúc đẩy sức mạnh tự chữa lành trong cơ thể.
Tốc độ rút châm của thiên kiêu hạng nhất cũng nhanh hơn.
Hai người không nói gì, tranh thủ từng phút từng giây.
Bầu không khí trở nên căng thẳng hơn.
Soạt! Soạt! Soạt…
Lúc này, trên người Lâm Chính hiện lên những vầng sáng màu xanh ngọc bích.
Sức sống dồi dào, tỏa ra sinh cơ tràn trề.
Thiên kiêu hạng nhất khựng lại, cảm giác có gì đó không ổn.
Trong sự bao bọc của luồng sinh cơ này, vết thương của Lâm Chính nhanh chóng lành lại, tứ chi anh đã có thể hoạt động, cơ thể cũng có thể cử động nhẹ.
Cứ tiếp tục như vậy e là không bao lâu nữa anh sẽ hồi phục hoàn toàn.
Ngược lại nhìn thiên kiêu hạng nhất, châm khí mới chỉ rút được một nửa.
Không thể tiếp tục như vậy!
Thiên kiêu hạng nhất nghiêm mặt, quay đầu lại quát lên: “Thành Mị!”.
“Chủ… Chủ thượng!”.
Người phụ nữ áo đỏ ngẩng đầu lên, vội đáp.
“Nghe đây, tốc độ tự chữa lành của hắn nhanh hơn tưởng tượng của tôi, e rằng tôi không thể rút hết châm khí ra trước khhi hắn khôi phục. Cô hãy đi quấy nhiễu hắn, làm gián đoạn hắn, rõ chưa?”, thiên kiêu hạng nhất nói.
“Nhưng chủ thượng… Tôi hoàn toàn không thể đến gần hắn, khí trường của hắn quá mạnh, hơn nữa tôi… còn bị thương trên người, sức lực không bằng trước kia…”, người phụ nữ áo đỏ khó xử nói.
“Khốn nạn! Cô không nghe lệnh tôi sao?”.
“Chủ thượng, tôi… tôi không có ý đó, thực sự là thuộc hạ lực bất tòng tâm. Nếu không phải thực lực thuộc hạ không đủ thì sao còn đợi chủ thượng lên tiếng, thuộc hạ đã ra tay từ lâu”, người phụ nữ áo đỏ vội vàng giải thích.
“Hừ, nếu đã như vậy, cô hãy dùng Huyết Linh Đan đi! Dùng nó cô sẽ vào được khí trường đó!”, thiên kiêu hạng nhất lạnh lùng nói.
“Cái gì? Huyết… Huyết Linh Đan?”.
Người phụ nữ áo đỏ kinh hãi, không tin nổi nhìn thiên kiêu hạng nhất.