Bởi vì thời tiết và chuyện tối hôm qua, cho nên hôm nay mưa tuyết trắng trời, chuyến du lịch trượt tuyết đầu tiên cứ như vậy lãng phí mất.
Tuy rằng thời tiết này không thích hợp ra ngoài trượt tuyết, nhưng bên trong thị trấn cũng không quá buồn tẻ, các địa điểm ăn chơi mang lại cho người ta cảm giác khá thoải mái, một đám người ngủ tới trưa mới lục tục bò dậy ăn sáng, không khí hiện giờ rất thích hợp cho việc đi tản bộ, trải qua chuyện tối qua, những người này sẽ không còn lỗ mang gây sự nữa.
Mặc dù nói là đi du lịch trượt tuyết, nhưng trong đội ngũ này, số người không biết trượt tuyết lại chiếm số lượng lớn, thừa dịp tuyết đang rơi nên mọi người đi thuê dụng cụ trượt tuyết, ngay sát thị trấn có một con dốc rất thích hợp tập luyện.
Bên cạnh cái sườn dốc này là một dãy nhà hàng sang trọng, số người còn chưa ăn bữa trưa vào đây tới tấp gọi đủ các món ngon, vừa ăn vừa nhìn đám người đang cãi nhau trên sườn dốc.
Khi Gia Minh xuất hiện ở trên ban công của khách sạn đối diện, Đông Phương Uyển đứng ở trên hành lang giơ dao nĩa lớn tiếng gọi:
"Này, Cố Gia Minh, xuống đây đi!"
Nàng hiện giờ đang mặc một chiếc áo khoác màu trắng, tràn ngập sức sống, làm cho mấy người nước ngoài phải ghé mắt nhìn.
Gia Minh vốn đang rảnh nên gật đầu xoay người xuống phía dưới, khi tới nhà hàng bị Đông Phương Uyển đưa cho một cái đĩa thịt bò lớn:
"Mùi vị ở đây không tệ, cậu nếm thử đi."
Trong đĩa của nàng cũng có một miếng thịt bò.
"Tớ ăn trưa rồi."
"Ăn rồi có thể ăn nữa, mấy khi được ăn món Pháp."
Hơn 20 người chơi đùa trên sườn dốc bên ngoài tạo thành một cảnh tượng nhốn nháo, trong phòng ăn lúc này cũng có khoảng 7, 8 người đang nói chuyện cười đùa. Đông Phương Uyển ngồi đối diện với Gia Minh, vừa ăn thịt bò vừa nói chuyện.
"Cái quán Wonton House ở cạnh trường học cậu đã vào đó ăn chưa? Bánh bao Ý ở đó rất ngon, thỉnh thoảng tớ toàn vào đó ăn sáng."
"Tớ toàn ăn sáng ở nhà."
"A, thiếu chút nữa quên trong nhà của cậu có hai vị mỹ nữ... Nhưng mà bánh bao Ý rất tuyệt, hơn nữa còn nằm trên một con phố sầm uất, có rất nhiều mỹ thực..."
Đông Phương Uyển thường coi thường những trò chơi của đám bạn cùng lứa, nhưng mà đối với mỹ thực thì nàng thuộc như trong lòng bàn tay, nghiễm nhiên Gia Minh lúc này trở thành bạn nhậu của nàng. Nàng nói cao hứng tới mức mấy người bên cạnh cũng phải kéo lại, giao lưu kinh nghiệm.
Gia Minh trừ khi là bị ép quá mới nói, chứ không thì ắn im lặng không để ý tới cuộc nói chuyện này, đương nhiên việc còn lại đó là vùi đầu vào ăn, Đông Phương Uyển nói liên miệng, đột nhiên nàng nhìn sang cái sườn dốc đối diện bật cười.
Gia Minh cũng nhìn sang đó, thấy Vương Đồ Giai đang lồm cồm bò dậy trong đống tuyết, Lý Tùng chạy tới muốn nâng nàng dậy thì bị nàng lắc đầu đẩy ra, Lương Minh đứng dưới mái hiên cách đó không xa nhìn một cách hả hê.
Lương Minh không bởi vì chuyện này mà buồn bã, Vương Đồ Giai đã nói từ trước: nàng không thích mình nhưng cũng không thích Lý Tùng... Cho nên lúc này hắn cảm thấy chẳng đáng khi thấy Lý Tùng *** ton.
Phủi những bông tuyết trên người, Vương Đồ Giai xoay người nhìn thấy mấy bạn học đang chỉ trỏ nhìn mình, không khỏi bất đắc dĩ nhún vai, ngồi trên bậc cửa nhà hàng cởi ván trượt tuyết, vuốt tóc nói nhỏ:
"Người nào cười ta, ta cười họ… thiên phú của ta ở lĩnh vực này cũng không tệ..."
Nàng đi tới đây làm cho bầu không khí bên này náo nhiệt thêm vài phần, mấy nam sinh tíu tít mang món ngon tới, một số thì mời đám bạn gái khác, một số thì như khổng tước xòe đuôi bắt đầu khoe khoang, Vương Đồ Giai ngồi xuống một cái bàn, nói:
"Cố Gia Minh, cậu biết trượt tuyết không?"
Câu hỏi của nàng có vẻ bình thường nhưng lại khiến người khác quan tâm, Gia Minh nhún nhún vai:
"Không giỏi."
"Không giỏi là sao? Ăn xong dạy tớ một chút."
"Khụ, tớ không giỏi lắm, dù sao... tớ cũng chỉ biết đứng ở trên ván trượt vào lao xuống, những thứ khác tớ không biết, Hàn Văn rất lợi hại đó, chẳng phải đang chơi đùa với La Tĩnh Văn và mấy bạn khác hay sao..."
"Muốn học trượt tuyết ư? Tớ có thể dạy."
Nghe thấy Gia Minh đề cử, nam sinh Hàn Văn ở bên cạnh vội vàng nói:
"Dạy bây giờ? Hay là sau buổi trưa rồi tính."
"Được, tớ đang đói bụng, ăn cái gì đã rồi tính."
Vương Đồ Giai nở nụ cười:
"Ngày mai nếu như tuyết không rơi, phải dạy tớ trượt tuyết."
Mất hứng liếc mắt nhìn Gia Minh một cái, sau đó cầm một cốc nước trái cây hút một mạch. Một lát sau, khi Gia Minh ăn xong đĩa thịt bò, hắn đi tới toilet, không ngờ Vương Đồ Giai cũng theo tới.
"Này, hôm nay cậu xử lý đám người kia thế nào vậy?"
Thanh âm của nàng nhỏ hết mức, thần sắc lén lút, trong như là một cặp tình nhân đang vụng trộm với nhau.
Gia Minh dùng ánh mắt nghi ngờ hỏi:
"Xử lý cái gì?"
"Tớ đã nhìn thấy rồi đấy."
Vương Đồ Giai nhìn hắn:
"Ba người kia đang định rút súng, vậy mà chớp mắt một cái đã bị cậu xử lý."
"Ách? Không thể nào?"
Gia Minh tỏ ra sợ hãi:
"Súng gì vậy?"
Vương Đồ Giai mở to hai mắt nhìn Gia Minh:
"Tớ không tin chuyện cậu chỉ nói cũng khiến họ thay đổi chủ ý!"
"Cậu đang nói cái gì vậy, không đầu không đuôi... Súng, rốt cuộc là chuyện gì? Cậu đừng làm tớ sợ chứ!"
Đầu tiên là Vương Đồ Giai chất vấn Gia Minh, nhưng mà sau khi nói mấy câu thì tình hình đã đảo ngược lại, hai người bên ngoài toilet nhìn nhau, Vương Đồ Giai không phải là Đông Phương Uyển luôn đối chọi với Gia Minh, lúc này thấy Gia Minh tỏ ra bối rối, trong lòng nhất thời dao động, nhíu mày:
"Đầu đuôi cái gì, chẳng nhẽ cậu thực sự không biết?"
"Tớ không hiểu cậu đang nói chuyện gì cả, súng gì vậy, loại chuyện như vậy... không bằng đi báo cảnh sát đi, có muốn báo không... Tớ tìm Tiểu Uyển báo giúp cậu..."
Gia Minh chần chờ một lát, sau đó tỏ ra là mình muốn đi tìm người, Vương Đồ Giai liền vội vàng kéo hắn lại nói:
"Ai, đừng đừng đừng... Không có chuyện gì... Dù sao... cũng không có chuyện gì, cậu thành thật với tớ là được rồi..."
Nàng phất phất tay, xoay người cúi đầu rời đi. Gia Minh ở phía sau hỏi:
"Thật sự là không có chuyện?"
"Không có chuyện gì!"
Không kiên nhẫn vung tay, Vương Đồ Giai xoay người rời khỏi hành lang, Gia Minh cau mày quay đầu lại đã Đông Phương Uyển đứng ở cửa phòng toilet bên kia cười cười nhìn hắn, sau đó đi tới.
"Vương Đồ Giai hình như rất có hảo cảm với cậu đấy."
"Ngoài chuyện nghĩ lung tung cậu không còn việc gì có ý nghĩa hơn để làm ư..."
"Vừa rồi bạn ấy chủ động nhờ cậu dạy trượt tuyết, sao cậu lại từ chối."
"Tớ đã nói... tớ không biết..."
"Chuyện gì cậu chẳng nói mình không biết, không biết hát này, không biết vi tính này, không biết đánh nhau này, còn không biết..."
Đông Phương Uyển bẻ ngón tay đếm một hồi, sau đó lại nghĩ tới chuyện khác:
"Được rồi, các cậu vừa nói chuyện gì vậy?"
"Tớ cũng không biết nàng ta đang nói cái gì..."
Đông Phương Uyển dừng lại trợn mắt nhìn hắn, Gia Minh bất đắc dĩ giang tay, qua một lúc, Đông Phương Uyển bĩu môi:
"Dù sao từ trước tới giờ cậu vẫn vậy, 10 câu thì không được 1 câu nói thật... nhưng mà tớ thấy Vương Đồ Giai kia hình như có tình cảm với cậu..."
"Trừ phi nàng bị hâm..."
Hai người mỗi người một câu, dù sao chuyện đối chọi với nhau đã thành thói quen, Đông Phương Uyển diện mục cổ quái hỏi tới hỏi lui, Gia Minh thì tỏ ra bất cứ chuyện gì trong thiên hạ đều không liên quan tới hắn. Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn
Công lực chối đẩy của hắn cao thâm, Đông Phương Uyển thì đã có năng lực chịu đả kích thâm hậu, cứ cãi nhau một trận, sau đó nàng phất tay rời đi, không biết là tính tình mình đã trở nên biến thái.
Gia Minh tỏ ra không biết không làm tâm lý hoài nghi của Vương Đồ Giai mất đi, tối hôm qua mạo hiểm như vậy đâu phải nói quên là quên ngay, sau khi mọi người ăn cơm tối xong liền tới quán bar chơi, Vương Đồ Giai làm như vô ý tới gần Gia Minh, mời hắn chơi cùng, nào là hát múa khiêu vũ các loại.
Nhưng Vương Đồ Giai đâu phải là Đông Phương Uyển, nói bóng nói gió một trận bị Gia Minh chối bay chối biến sau đó rời đi. Trong lúc Gia Minh đang ngồi uống rượu thì Linh Tĩnh gọi điện thoại từ thành phố Giang Hải tới.
Đi ra cửa sau của quán bar, gió lạnh đập màu mặt, nhìn thị trấn phồn hoa nhưng không lớn, ngắm dãy Anpơ như một đường kẻ ngang vắt qua bóng đêm.
"Bên đó là mấy giờ rồi?"
Trong điện thoại Linh Tĩnh cố gắng làm cho thanh âm của mình nhỏ xuống, hỏi.
"Chín giờ rưỡi tối, Giang Hải chắc là hơn 4h sáng, sao cậu lại dậy vào lúc này?"
Gia Minh vừa cười vừa nói.
"Không ngủ được nên mới bò dậy gọi điện thoại."
"Cẩn thận cảm lạnh đó."
"Tớ còn đang ở trong chăn, hì hì, Sa Sa nằm bên cạnh ngủ như một con heo chết, cậu không ở nhà Sa Sa quậy tưng bừng, tối qua còn nói là ra ngoài đàm phán với người ta, hưng phấn vô cùng..."
"Dù sao khi có tớ ở nhà thì cậu ấy cũng vậy đi đàm phán."
Kỹ năng đàm phán với người khác của Sa Sa chẳng có gì hay, phần lớn toàn là dùng giọng uy hiếp, nói là muốn làm cái này, không được làm cái kia, nếu không nghe? Không muốn nói chuyện? Đánh!
Vì vậy, trong nửa năm nay nàng liên miệng nói đánh đánh giết giết, nhưng mà Hương Tiêu Ca vốn là nhân sĩ chuyên nghiệp của Sa Trúc bang, hơn còn có Viêm Hoàng Giác Tỉnh, Gia Minh âm thầm bảo hộ, những tên sát thủ chưa tới gần được nàng đã tự dưng biến mất, thậm chí đối thủ cũng tự dưng bại vong, có khi cả gia đình họ cũng có chuyện, cho nên những bang phái khác sau khi nhận được tin đều tới cầu hoà.
Sa Sa còn tưởng rằng thái độ của mình đã mang tới hiệu quả, lập tức vểnh mặt đắc ý nói:
"Đám người này đúng là không có cốt khí, đối với bọn họ phải độc ác một chút, nếu không thì tại sao còn chưa sống mái với nhau họ đã tới cầu hoà."
Sa Sa thường xuyên đắc ý khoe khoang với Gia Minh, còn khi ở trước mặt Linh Tĩnh không dám hé răng nói về chuyện này.
"Huân có đi với cậu ấy không?"
"Có, Huân bây giờ đang ở tầng trên, hai hôm nay luôn theo sát Sa Sa."
Giọng nói của Linh Tĩnh có sự buồn chán, nàng nằm trong chăn kể lại những chuyện linh tinh trong hai ngày vừa qua cho Gia Minh nghe, sau khoảng 10 phút, điện thoại vang lên những tiếng bíp bíp, Gia Minh nói:
"Sắp hết phin rồi, tớ tìm cái điện thoại khác gọi cho cậu..."
"Thôi, tớ đang buồn ngủ đây..."
Thanh âm của Linh Tĩnh từ bên kia truyền tới, cùng lúc đó, một cái bóng đen đột nhiên xuất hiện phía sau Gia Minh, giơ gậy đập thẳng vào gáy hắn!
Bịch một tiếng, một gậy đánh lén này đập thẳng vào người Gia Minh...
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ẩn Sát
Chương 470: Đánh lén
Chương 470: Đánh lén