Đồng thời với lúc bóng đen kia vung gậy, Gia Minh cũng cất điện thoại xong chuẩn bị xoay người rời đi, điểm đánh bị lệch đập thẳng vào vai của Gia Minh, hắn a lên một tiếng rồi ngã xuống đất, sau đó cũng có một tiếng kêu kinh ngạc, nhưng là giọng của một cô gái.
"A..."
Hít một hơi, Gia Minh ôm vai quay đầu, chỉ thấy Vương Đồ Giai đang đứng cầm gậy, miệng nàng há rất to, vung gậy rất kiên quyết, nhưng mà bây giờ đánh trúng đối phương lại trở nên luống cuống:
"Chuyện này... tớ chỉ... chỉ muốn dọa cậu thôi... Ai ngờ... Cậu đột nhiên lui một bước, cậu... không sao chứ... tớ tớ tớ..."
"Cậu... Đầu cậu có bệnh à!"
"Gia Minh... Vương Đồ Giai, cậu đang làm gì!"
Sau tiếng mắng của Gia Minh là một thanh âm của một người con gái khác, Đông Phương Uyển từ phía sau Vương Đồ Giai chạy tới, đầu tiên là cướp cây gậy của Vương Đồ Giai, sau đó lo lắng kéo Gia Minh dậy, ánh mắt đảo tới gáy của Gia Minh, đưa tay làm như muốn cởi áo của hắn kiểm tra tình hình bên trong.
Gia Minh ôm vai, lui ra phía sau một bước, nói:
"Cậu định làm gì!"
"Xem cậu có sao không!"
Đông Phương Uyển trừng mắt rống lên một câu, vung tay ném cây gậy vào tuyết, nghiêng đầu:
"Vương Đồ Giai, chuyện gì xảy ra vậy, tại sao lại đánh cậu ấy!"
"Tớ tớ tớ... Ta chỉ muốn... thử cậu ấy mà thôi.."
Vương Đồ Giai bị dọa rụt cái cổ lại.
"Cậu rốt cục muốn làm gì, cả ngày hôm nay đều tìm hắn gây chuyện..."
"Nàng bị hâm đấy..."
"Nhưng mà đêm qua mấy người kia rõ ràng là..."
"Tối hôm qua làm sao vậy?"
"Không biết cậu đang nói cái gì!"
"Nhưng mà tớ nhìn thấy..."
"Im lặng! Có chuyện gì vậy!"
"Câm miệng…"
Ba người mỗi người một câu khiến cho không khí như muốn nổ tung, Gia Minh trúng một gậy bây giờ giả vờ tức giận. Kết quả là chẳng ai hỏi được chuyện gì, đứng tại chỗ nhìn nhau một lúc, Đông Phương Uyển kéo tay Gia Minh:
"Đi, về xem vết thương của cậu có nặng không, chuyện này sẽ tính sau..."
"Tớ tự biết đi..."
"Vậy thì nhanh lên một chút!"
"Chuyện nhỏ mà thôi, chỉ hơi đau một chút, tớ trở về bôi thuốc là được... Cậu đi theo tớ làm gì vậy, đi chơi đi..."
"Tớ thấy cậu bị đánh tới mức đầu có bệnh rồi đó, bây giờ còn sĩ diện nữa, giúp cậu một chút thì sao... Dù sao cậu cũng chưa bao giờ quan tâm tới chuyện này."
Đông Phương Uyển là người tốt bụng, cho nên sẽ không từ bỏ ý đồ nếu như không tận mắt nhìn thấy vết thương của hắn, hai người vừa cãi nhau vừa trở về khách sạn. Khi đi qua chỗ rẽ vào hành lang, thừa dịp Đông Phương Uyển đi trước, Gia Minh bất đắc dĩ huých vai vào cái phòng bên cạnh, không ngờ cái khách sạn này được xây bằng gỗ, cú rung làm cho bụi bay mù mịt, Đông Phương Uyển nghi ngờ quay đầu lại hỏi:
"Có chuyện gì vậy?"
Nàng đã đi qua chỗ rẽ cho nên không nhìn thấy tình hình ở phía sau.
"Không có chuyện gì, chỉ hơi trượt chân."
"Trên mặt đất là thảm, làm sao mà trượt chân được, não của cậu bị đánh tới mức u mê rồi hả?"
"Cậu ấy đánh vào vai mà!"
"Đánh vào vai cũng ở gần đầu, mà tớ thấy đánh vào bên cạnh đầu..."
Gia Minh cảm thấy có chút vô lực, suy sụp hạ hai vai:
"Được rồi, được rồi, đó là chân trái không cẩn thận vấp vào chân phải. Tớ chỉ thuận miệng đưa ra một lý do mà thôi, OK?"
Đông Phương Uyển gật đầu:
"Vừa rồi cũng nói như vậy có phải là tốt hay không."
Gia Minh cúi đầu:
"Chị ơi, em sai rồi..."
Đi một mạch tới phòng khách của Đông Phương Uyển và Hứa Nghị Đình, lúc này Hứa Nghị Đình vẫn chưa trở về, Gia Minh ngồi ở trên giường của Đông Phương Uyển cởi bỏ áo ngoài, vạch ra cho nàng xem:
"Xem đi?"
"Oa, cách ba bộ quần áo mà tớ vẫn nhìn thấy màu xanh, cô ta nặng tay quá... Vương Đồ Giai hạ thủ quá đáng rồi..."
"Thật là phúc cho cậu..."
Đông Phương Uyển lại gật đầu:
"Cũng may là tớ có mang thuốc theo."
Nàng chui đầu vào trong ba lô tìm kiếm một hồi, sau đó bò lên giường, ngồi phía sau Gia Minh:
"Cậu kéo áo, tớ bôi thuốc."
"Tự tớ cũng có thể bôi."
"Vị trí này khó bôi, tớ làm được rồi."
Quỳ gối phía sau Gia Minh, Đông Phương Uyển lấy tay đè miệng thuốc, dốc dốc vài cái, sau đó giơ tay lên, ba một cái vỗ vào gáy của Gia Minh, Gia Minh hơi cắn răng, quay đầu lại:
"Tớ nghĩ là cậu dùng lực mạnh hơn một chút cũng không sao đâu..."
"A... A, a... Quá nặng ư? Xin lỗi, xin lỗi..."
Ngón tay mát rượi nhẹ nhàng lướt qua vai Gia Minh, nhưng khi lướt qua xong nó lại như một ngọn lửa, Đông Phương Uyển lẳng lặng quỳ ở phía sau không lên tiếng, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Trong phòng trở nên yên tĩnh, bầu không khí chuyển thành hơi quái dị, Gia Minh nghiêng đầu:
"Này, cậu và Vương Đồ Giai thông đồng với nhau thật tốt nha? Sao tự dưng cô ta đánh tớ một cái, cậu lại chạy tới ngay?"
Hắn vừa nói xong câu này, Đông Phương Uyển đã mạnh tay nghiến răng nói:
"Thông, thông, thông... Thông đồng! Cậu, cậu, cậu... Cậu có gì đáng giá mà tớ phải thông đồng! Đầu của cậu bị chập à! Tớ chỉ thấy hiếu kỳ khi thấy Vương Đồ Giai lén lút đi sau cậu, cho nên đi theo xem thế nào, cậu đang làm gì mà người ta đánh lén cậu một gậy!"
"A, hóa ra thực là kỳ quái, không ngờ cậu cũng có sự hiếu kỳ..."
"Hiếu kỳ thì làm sao? Ngày mai tớ sẽ đi tuyên bố ra ngoài, cậu bội tình bạc nghĩa Vương Đồ Giai, cho nên cô ấy mới cầm gậy truy sát cậu, đến lúc đó xem bọn Lý Tùng quyết đấu với cậu như thế nào."
"Dù sao tớ cũng đâu phải là chưa quyết đấu lần nào..."
"Đúng vậy, cậu hèn mọn như vậy, đoán là bọn họ không đánh lại cậu."
Chắc là nghĩ tới việc lần đầu tiên Gia Minh lên đài, Đông Phương Uyển nở nụ cười, dùng sức bóp một cái vào vai hắn:
"Này, tớ còn nhớ lần đầu tiên cậu quyết đấu với Hàn Cương Thành, vậy mà đã 2 năm rưỡi rồi, chúng ta cũng quen nhau lâu như vậy rồi, cậu thẳng thắn nói một lần xem, lần đó cậu cố tình xem chuyện kỳ quái, chứ thực ra cậu thừa khả năng đánh thắng Hàn Cương Thành, đúng không?"
Vừa xoa xoa vết thương, Đông Phương Uyển vừa thò mặt từ phía sau ra phía trước, giống như đang ghé đầu vào bả vai hắn vậy, Gia Minh bĩu môi:
"Ừ, lúc đó tớ chỉ muốn đùa hắn một chút."
"Tớ biết mà!"
Đông Phương Uyển nói to, đấm một quyền vào vai Gia Minh:
"Lần đó cậu khiến tớ thật mất mặt đấy, cậu biết không, làm cho tớ nửa năm không dám nói chuyện với cậu... Nhưng mà chúng ta đúng là không hợp nhau... Mà cậu có khả năng đánh thắng hắn sao còn phải làm như vậy, cái gì mà thuốc xịt phòng lang... Vù vù, lúc đó tớ nhìn thất khuôn mặt hắn tái đi..."
Nàng nhịn cười trông thật thống khổ.
"Sở thích cá nhân." Gia Minh mở tay:
"Không giải thích được."
"Biến thái... Cậu ở Diệp gia võ quán học được những thứ gì? Có thể đánh được mấy người?"
"Làm gì có biến thái như vậy, tùy tình huống, nếu hai ba người đồng loạt ra tay, tớ cũng chỉ còn cách quay đầu bỏ chạy..."
" Vương Đồ Giai là một cô gái, cậu chỉ cần dùng hai ba quyền là có thể tránh được? Sao lại bị cô ta đánh trúng!"
"Thôi xin đi, đó là dùng gậy đánh lén, đánh lén! Có biết không!"
"A..."
Đông Phương Uyển gật đầu:
"Tại sao cậu ta phải đánh lén cậu..."
"Cậu không để cho tớ yên sao!"
Đối với cái vấn đề được hỏi đi hỏi lại này, Gia Minh giận dữ rống lên, Đông Phương Uyển cười khanh khách —— tính cách của nàng mọi người cũng biết, kiểu gì hôm nay cũng phải giải quyết nghi vấn trong lòng, chắc là Gia Minh phải chịu khổ một thời gian nữa.
Bất ngờ Hứa Nghị Đình đi vào, thấy hai người ở trong trạng thái này thì ngây cả người, nhưng không đợi nàng hỏi, Đông Phương Uyển đã giải thích:
"Anh họ của cậu không biết hôm nay trêu chọc gì Vương Đồ Giai, bị cô ta gõ cho một gậy, tớ đang bôi thuốc hộ."
Thực ra hai người đã thôi xoa từ lâu rồi, nhưng bây giờ nhìn thấy Hứa Nghị Đình lại xoa tiếp, vừa xoa vừa than thở:
"Máu bầm hình như tán đi rất nhiều rồi, không hổ là người luyện võ công..."
Nàng ta còn muốn lôi thuốc cao gì đó bôi nữa, nhưng bị Gia Minh trực tiếp cự tuyệt, hắn hiểu bản thân mình, với chút thương thế nhỏ như thế này thì chỉ cần một hai canh giờ sau là khỏi hắn, cần gì phải bôi thuốc.
Ở trong phòng cùng với Đông Phương Uyển và Hứa Nghị Đình nói chuyện một hồi, sau đó Gia Minh rời đi, không biết Đông Phương Uyển có chạy tới hỏi Vương Đồ Giai lý do vì sao hay không, nhưng mà Gia Minh cũng không để ý, bởi vì Đông Phương Uyển có quá nhiều nghi vấn về hắn rồi.
Lúc này hắn mới nhớ ra, Vương Đồ Giai rất xinh đẹp, thường ngày luôn được các nam sinh vây quanh, Đông Phương Uyển dù có ngu cũng không làm chuyện như vậy, tương đối mà nói, Đông Phương Uyển cũng rất đáng yêu.
Tới buổi tối, Vương Đồ Giai lại tới hỏi thăm một lần, sau việc đánh một gậy, cho dù trong lòng nàng còn nghi hoặc nhưng cũng không dám thử thêm gì nữa.
Thời tiết của hôm sau vô cùng tốt, mặc dù nhiều mây, nhưng mà mọi người vẫn ngồi cáp treo lên núi, Gia Minh đương nhiên là biết trượt tuyết, nhưng trước kia hắn học là vì bảo mệnh, chứ không vì hứng thú, cho nên sau khi trượt vài đường, hắn đứng nhìn một đám người đăng lăn lộn trên tuyết.
Đông Phương Uyển là người trượt tuyết có trình độ, muốn thi đấu với Gia Minh, Gia Minh giả thua một lần, khiến cho nàng ta hưng phấn cả ngày.
Cũng vì chuyện tối hôm trước nên Vương Đồ Giai không trở lại tìm Gia Minh, mà bảo La Tĩnh Văn dạy nàng trượt tuyết, sau một thời gian cũng đã trượt tương đối, mọi người đùa với nhau tới chạng vạng mới trở về.
Hôm sau, mọi người dậy tập trung chụp với nhau một tấm ảnh, sau đó đi Wadi Nasser, rồi lại ngồi xe lửa tới Lyon, tới đêm thì đến Paris – thủ đô nước Pháp.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ẩn Sát
Chương 471: Hai năm rưỡi
Chương 471: Hai năm rưỡi