TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đại Niết Bàn
Chương 154: Lại Tới Ktv Đỉnh Thịnh (2).

Một ả quản lý thời trẻ bị rượu thuốc hủy hoại làm sao lay chuyển nổi Tô Xán, Lâm Trứu Vũ.

Tên trung niên kia thấy bọn họ trơ trơ ra đó càng nổi giận:

- Mấy thằng nhãi con xéo đi, ông mày dạy nữ nhân mà mày dám xen vào à?

Tô Xán kệ hắn chửi bới, quay sang nói với quản lý:

- Hai cô gái này còn chưa đủ 18 tuổi, ai cho các người tuyển họ vào tiếp rượu, đánh người?

Đám nam tử trong phòng có người khuyên, có người cười lạnh, có người không coi có chuyện gì to tát nói cười đi ra ngoài, đột nhiên thấy Lâm Lạc Nhiên ở phòng bao đối diện, tức thì mắt sáng lên, mụ quản lý thực sự không biết điều, có bảo bối cỡ này lại không mang ra phục vụ bọn họ.

Quản lý Dương hiển nhiên không nghe lọt tai lời Tô Xán, đám học sinh bây giờ học mấy chữ, quá lý tưởng, khuyên:

- Cậu làm việc của mình ấy, ngoan nghe tôi về phòng hát đi, đừng quản vào chuyện không nên quản, chỉ thiệt thân thôi.

Bên này ầm ĩ, phong bao khác cũng mở ra xem náo nhiệt, còn có một số nam nữ tuổi chừng bọn họ.

- Đây là chuyện tôi muốn quản, cô ấy là bạn học của tôi, chuyện này cô ấy không muốn làm, các người thông qua thủ đoạn phi pháp cưỡng ép cô ấy! Nên tôi quản cái chắc rồi.

Có Triệu Lập Quân ở cục cảnh sát, Tô Xán không quá lo, huống hồ hôm nay có đám Vương Uy Uy ở đây, y tuy lấy trầm ổn là chủ, song nếu không thống khoái một phen, cuộc sống cũng quá buồn tẻ.

Trình Lan nhìn chàng trai chỉ mới học cao trung này, không ngờ hồi xưa chẳng qua chỉ là bạn chung lớp, chẳng có quan hệ thân thiết gì, bây giờ vì mình đứng ra, nhớ thời sơ trung, sống mũi Trình Lan cay cay, khi ấy cô là kiều nữ tụ tập quanh Đường Vũ, đi qua đám nam sinh luôn ngẩng đầu kiêu hãnh, so với thời tự tôn phấn chấn đó, giờ bản thân sao lại quá nhỏ bé.

Cô nàng Đường Vũ đó không chỉ thành tích ưu tú, tính cách tốt, ngay cả mắt nhìn người cũng thật xuất sắc.

Quản lý Dương cười khổ, mềm giọng nói:

- Em trai ơi, em còn nghĩ đây là trường học à, bạn học em làm công ở đây, được ký hợp đồng, tiền lương đàng hoàng, không giống em tưởng tượng đâu.

Tô Xán bĩu môi:

- Coi tôi là trẻ lên ba chắc?

Quản lý Dương mất hết kiên nhẫn, giọng trở nên bén nhọn:

- Được, cậu muốn nói lý thì tôi dùng lý nói với cậu, cậu đang quấy nhiêu kinh doanh bình thường của chúng tôi, nghề nào cũng có quy định nghề đó, tôi thấy cậu chuyên tới đây quấy rối, đừng trách tôi không coi như khách hàng.

Vẫy tay gọi bảo vệ tới:

- Các cậu quấy phá, chúng tôi có quyền tự vệ, tới lúc đó gãy chân hay tay, cha mẹ cậu có kiện cáo cũng vô ích, thậm chí còn đền bù vì phá hoại chuyện làm ăn của chúng tôi đấy.

Nam tử trung niên xỉa tay vào trán Tô Xán:

- Thằng lỏi con chắc cha mẹ cũng có chút vai vế nên dám ra mặt à, kệ cha mẹ mày là ai, gọi tới đây! Tao đánh cả luôn.

Hắn là thân thích trưởng đồn cảnh sát Hà Tây, chuyến này còn ăn cơm cùng tân cục trưởng cục công an, vị cục trưởng này nghe nói là bạn của chủ quan, nên không sợ gì thết.

- Thế này mà nói là cố ý gây sự à? Thằng già kia ở đâu tới mà khẩu khí lớn thế?

Lâm Trứu Vũ càng không sợ mấy lời hăm dợ đó:

Lúc này mấy tên vệ sĩ dáng vẻ lưu manh đi tới, còn nhận ra Tô Xán, lần trước Tô Xán và đám học sinh Ngoại Hải gây chuyện ở đây đã gặp nhau, nên trong lòng khẳng định chắc chắn thằng nhãi này lại tới gây chuyện rồi, tên đội trưởng đội bảo vệ cao gầy mắt hõm sâu, vung gậy đập vỡ cửa kính bên cạnh:

- Chúng mày đập phá thế này không phải gây chuyện thì là cái gì?

Phòng bao nữa nãy giờ vẫn đóng bật mở, có người thò đầu ra chửi:

- Mẹ nó, ầm ĩ thế có cho ai hát nữa không?

Trong phòng này toàn là thanh niên mười tám mười chín, đám con gái bôi son trát phấn, đang õng ẹo đùa cợt với nam sinh bên cạnh, tên đi ra là Thiểm Quân Hào, nhìn thấy Tô Xán, giật mình:

- ***, lại là mày!

Vương Uy Uy cười cợt với tên bảo vệ:

- Nói bọn này gây sự đúng không, mẹ nó, nếu không làm thì bị oan rồi, tôi ghét bị oan lắm, đúng không Tiểu Ngũ.

Lâm Trứu Vũ cười hăng hắc:

- Đúng thế, bọn này cực ghét bị oan luôn.

Nói rồi cả hai rất ăn ý cầm theo chai bia xông vào phòng Thiểm Quân Hào, bên trong đèn màu xoay tròn chiếu ánh sáng xanh đỏ, khói thuốc lờ mờ, một nữa sinh hát bài của Vương Phi rất hay, mấy nam sinh nhìn ngây ngất, Vương Uy Uy, Lâm Trứu Vũ cứ thế đi vào thay phiên nhau lấy chai bia phang thẳng màn hình.

Choang! Điện xẹt tứ tung, tiếng thét chói tai khắp nơi.

Cả đám người sững sờ, Vương Uy Uy xách nửa chai bia ra, đá Thiểm Quân Hào nhũn người dựa vào cửa, quay về phòng mình, lấy nửa chai bia cào màn hình. Bên kia Lâm Trứu Vũ còn chưa thỏa, nhấc luôn màn hình ném xuống đất.

Hai bên phòng liên tiếp tiếng đổ vỡ vang lên, còn có cả tiếng con gái cười khanh khách:

- Oops! Lỡ tay.

Vương Uy Uy đá thêm hai phát vào cái màn hình, xốc lại quần áo chỉnh tề mới đi ra, nói với Lâm Trứu Vũ:

- Gọi điện cho ba tao đi, nói tao đập quán của người ta rồi.

Rồi vỗ vai Tô Xán:

- Hình tượng học sinh ngoan của cậu trong mắt cha tôi tới đây là kết thúc, sau này mọi người như nhau.

Tô Xán cười khổ, không biết tên Vương Uy Uy này nhịn bao lâu rồi.

- Mẹ cái lũ nhãi con này.

Tên trung niên kia nổi sùng xông tới, Vương Uy Uy đập phá KTV Đỉnh Thịnh chẳng liên quan gì tới hắn, song làm thế trước mặt hắn, không khác gì tát thẳng vào mặt hắn.

Lái xe Trương Thắng của Vương Bạc đang thở dài, hắn là người được Vương Bạc mang theo từ tỉnh xuống, nhiều lần ba người Vương Uy Uy ở ngoài quậy phá, hắn đều âm thầm đi theo, từng làm bộ đội đặc chủng trong quân, theo dõi ba đứa bé không đề phòng gì rất nhàn nhã, vừa rồi hắn ngồi ở phòng khách uống trà, vừa nghe thấy tiếng ồn ào là lập tức đi tới, luôn đứng xa xa quan sát, gọi điện thoại cho Vương Bạc, thấy đối phương muốn động thủ với Vương Uy Uy, đi tới lấy người đỡ cú đấm của tên trung niên, chẳng khác gì gãi ngứa, quét chân khi đối phương ngã xuống đất, bẻ ngoặt tay đánh rắc, tiếng kêu như heo chọc tiết vang lên.

Trương Thắng ngẩng đầu lên quét mắt nhìn một lượt, mấy tên bảo an dừng cả lại, đám nam sinh gần như điên cuồng từ phòng Thiểm Quân Hào xông ra cũng không dám nhúc nhích.

Hạ Hải vào buổi tối, dưới hàng cây hương chương, một loạt xe cảnh sát hú cói phóng về phía KTV Đỉnh Thịnh ở khu Hà Tây.

Xe cảnh sát dừng lại, chủ quán dẫn đám giám đốc công ty ra đón, ông họ Triệu, biệt danh Mặt Rỗ, mở miệng nói:

- Tôi gọi điện cho cục trưởng Cận chưa bao lâu, các anh tới nhanh quá.

Viên cảnh sát đi đầu cười:

- Nhân thủ đủ là đi ngay, không mất bao nhiêu thời gian.

Triệu Mặt Rỗ nhìn mấy chiếc Iveco chuyên dụng của cảnh sát, không biết có bao nhiêu người bên trong, có điều không nghĩ nhiều, đi trước dẫn đường:

- Mau mau, mấy tên gây chuyện ở bên trong! Mẹ nó, dám chọc tới Lão Triệu này.

Cảnh sát kia xoay người ra hiệu.

Xoạch một tiếng cửa sau mở ra, một đám người mặc đồ rằn ri cầm súng tự động dàn hàng một.

- Phong tỏa các lối ra vào, tiến hành kiểm tra triệt để, các tiểu tổ, hành động!

Triệu Lập Quân vung tay hô:

Cả cảnh sát thường phục và chiến sĩ vũ cảnh dạ ran, xông vào KTV.

Triệu Mặt Rỗ bấy giờ mới ý thức được vấn đề bất thường:

- Thế, thế này là sao?

- Nhận được tố cáo, KTV Đỉnh Thịnh tổ chức mại dâm phi pháp! Chúng tôi phải tiến hành kiểm tra.

Hôm nay cục công an thu hoạch mẻ lớn, đám Vương Uy Uy bị lái xe của họ đón đi, Tô Xán cũng được Triệu Lập Quân tiễn đi bằng một cái đá đít.

Đọc truyện chữ Full