TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đại Niết Bàn
Chương 155: Phải Đánh Cho Đau.

- Áo của bạn.

Trình Lan muốn trả áo khoác cho Tô Xán, nhưng y ngăn lại:

- Cứ giữ đi, trời còn lạnh, bạn cũng nên về sớm.

Không hề có thuyết giáo cũng không có thở dài, Tô Xán nói rất nhẹ nhàng quan tâm, đây chính là chàng trai thời sơ trung gầy gò, trầm lắng, chẳng có gì đáng chú ý sao?

Trình Lan khóe mắt vẫn còn đỏ hoe, trải qua đêm hôm nay tâm chí cô tựa hồ thành thục hơn không ít, đưa tay vuốt má Tô Xán, có chút thê lương nói:

- Bạn giúp mình hai lần rồi, không muốn mình báo đáp sao?

Bàn tay cô lạnh giá, Tô Xán nắm lấy:

- Chúng ta không phải là bạn sao?

- Trong mắt bạn, mình là cô gái hư hỏng phải không?

Trình Lan cười, kéo tay áo lên, làn da thiếu nữ vốn nõn nà dưới ánh đèn hiện ra rất nhiều vết thương, có mới có cũ, cái thâm tím, cái đỏ rực:

- Một số do cha mẹ mình gây ra, còn một số vì mình giữ gìn chút tôn nghiêm cuối cùng nên bị đánh. Mình rất ngốc phải không, rõ ràng là thế, rõ ràng không còn ai tin nữa, mình còn giữ gìn làm gì? Đằng nào cũng thế, Tô Xán, mình cho bạn lần đầu của mình.

Nửa khuôn mặt Trình Lan ẩn trong bóng tối, nửa ngoài sáng, dung mạo cô vẫn rất đẹp, ánh mắt mê ly làm người ta nhớ tới Đại Song Tiểu Song ngày nào ở trường Sơ Trung:

- Bạn không cần chịu trách nhiệm gì hết, chuyện này mình nghĩ lâu rồi, ở trong cái vũng bùn này, chuyện kia chỉ là sớm muội, nhưng mình muốn lần đầu tiên thành kỷ niệm đáng nhớ! Hôm nay mình tìm được người đó rồi.

Tô Xán lắc đầu:

- Mình không phải bạn trai của bạn.

Trình Lan cố gượng cười , nước mắt lăn dài hai gò má, ôm lấy mặt, nghẹn ngào nói:

- Mình đúng là đứa con gái hư hỏng mà, xin lỗi.

- Mình không có ý đó.

Tô Xán đưa tay ra, kéo kín lại vạt áo khoác, cài đàng hoàng, cười nói:

- Mỗi người đi trên con đường khác nhau, mục đích khác nhau. Có người không thẹn với lòng, có người thản nhiên, có người nham hiểm, có người run sợ. Bạn muốn đi con đường nào, người ngoài không thể ngăn cản, quan trọng không phải bạn chọn lối đi nào ngã rẻ nào, mà là khi đối diện với cơ hội chớp mắt, lại không bước tới con đường thực sự muốn chọn, chọn gì cũng không mất mặt, đáng sợ nhất không biết mình muốn cái gì.

Tô Xán đưa tay ra lau nước mắt cho Trình Lan, lúc này trước mắt cô cá loại hiệp sĩ, hoàng tử trong ảo tưởng so với Tô Xán đều không quan trọng nữa.

- Bây giờ về nhà, tắm rửa, trước khi lên giường đi ngủ, nghĩ xem mai mặt trời mọc lên, bạn muốn làm gì, phải làm gì, nếu không nghĩ ra thì tiếp tục ngủ, ngày thứ hai, ngày thứ ba, tới khi nghĩ ra mới thôi, sau đó đi làm. Chẳng ai được sống lại lần nữa, cho nên hãy trân trọng.

….

Hôm đó ở khu nhà ở thường ủy, gác cửa chứng kiến một loạt xe cảnh sát hú còi chạy qua, không biết là nơi nào tiến hành đấu tranh truy quét tội phạm.

Tiếp đó thấy xe màu đen của bí thư thành ủy tới cửa, gác cửa đứng thẳng mình, nâng súng, mắt nhìn chiếc xe chầm chậm đi vào trong, cảm thụ chiếc xe của người có quyền lực nhất thành phố đi qua bên cạnh, áp lực làm người ta thần kinh căng lên.

Loại năng lượng này có vẻ vô hình, nhưng thực sự tồn tại, tất nhiên nó chẳng phải do khí thế ai đó tạo ra, mà là ở cái chức vị có năng lượng làm cả thành phố đảo lộn, đội xe cảnh sát phòng vù vù bên ngoài là minh chứng.

Đi vào nhà, Vương Uy Uy, Lâm Trứu Vũ, Lâm Lạc Nhiên đều cúi gằm mặt, không có chút khí thế nào giống ở KTV.

Lúc thay dép, Lâm Trứu Vũ không cẩn thận tạo ra tiếng động hơi lớn, bị Lâm Lạc Nhiên đá vào mông, đặt tay lên môi "xuỵt" nhỏ.

Vương Bạc cầm cuốn sách từ thư phòng trên gác đi xuống.

Vương Uy Uy tóc gáy dựng lên, lắp bắp chào một tiếng "cha", trước kia dám danh chính ngôn thuận đối đầu với cha, vì hắn chiếm lý, cho rằng cha mình sai trước, còn lần này do vấn đề của hắn, ngang ngược như vậy, không biết cha mình nổi giận ra sao, cha rất ít khi nổi giận, cho nên mới càng đáng sợ.

Hai anh em họ Lâm càng không dám nói câu nào.

Ai dè Vương Bạc chỉ nhìn ba người một cái, gật đầu "ừ, về rồi hả?", sau đó đi tới bếp, pha cho bọn họ mỗi người một chén hồng trà:

- Nhân lúc nóng uống đi, rồi ngủ sớm.

Ba người ngồi trên ghế sô pha mà cứ như ngồi trên bàn chông, vị hắc diện thần này hôm nay làm sao thế?

Cuối cùng Vương Uy Uy không nhịn được loại dày vò vô hình này, còn khó chịu hơn cả bị chửi mắng một trận, đi lên lầu, thấy Vương Bạc mặc áo ngủ, ngồi trên ghế đọc sách, hoàn toàn không có dấu hiệu nổi giận, lòng chuyển sang lo lo:

- Cha, cha không sao chứ?

Vương Bạc lấy kính xuống, cười vui vẻ:

- A, biết quan tâm tới cha rồi, xem ra để cho con chơi với Tô Xán không phải sai.

- Cha, chuyện hôm nay ở Đỉnh Thịnh ..

- Ừm, có hơi kích động một chút.

Vương Uy Uy tròn mắt, chính bản thân hắn cũng không thấy đây chỉ là "hơi".

- Có điều con biết được mình sai là tốt rồi.

Vương Bạc đứng dạy hoạt động gân cốt:

- Sau này rút kinh nghiệm, làm gì cũng phải suy nghĩ cho kỹ lương.

- Cha, thực ra vì một người bạn của Tô Xán bị bắt nạt, Tô Xán không nhịn được can dự vào, con không thể không giúp.

Vương Uy Uy tranh thủ kéo Tô Xán xuống nước, mặc dù thường xuyên lợi dụng hình tượng học sinh ngoan của Tô Xán, nhưng bị so sánh làm hắn không thích.

- Cho nên các con đập hai cái TV, đại náo thiên cung, giúp bằng cách đó?

Nhìn con đỏ mặt, Vương Bạc nhìn thấu hết, trẻ con tưởng mình thông minh qua mặt được người lớn, thực ra giống như giáo viên trên bục giảng không phải không thấy học sinh làm việc riêng trong giờ học, mà có muốn nói hay không. Vương Bạc chuyển giọng nghiêm túc nói:

- Ra mặt giúp bạn mình thì không sai, làm người không thể chỉ biết nhũn nhặn nhường nhịn, ai cả đời không chọc vào người khác, nhưng phải biết mình chọc vào ai. Chủ KTV Đỉnh Thịnh này có mối quen biết khắp hệ thống công an Hạ Hải, còn có cả ông chủ lớn trên tỉnh, muốn đánh, phải đánh cho đau, đánh gục đối phương luôn, nếu làm việc nửa chừng, để lại hậu họa.

- Cha.

Vương Uy Uy cảm động, thường ngày cha mình có bao giờ nói với mình những chuyện này.

Thấy đã nói hơi nhiều, hai cha con lãnh đạm quen rồi, tự nhiên thân cận không tự nhiên lắm:

- Thôi ngủ đi, đừng quên làm bài tập đấy.

Vương Uy Uy lui ra khỏi phòng, phảng phất người cha ở nhà luôn bị mẹ mình cằn nhằn cao lớn hẳn lên, phía sau cha như có khí thế cường hoành bất khả chiến bại.

KTV Đỉnh Thịnh ở trên tỉnh tình hình trị an cực kỳ phức tạp, quan hệ dây mơ rễ má với nhiều thế lực xã hội đen, nhiều người dân tố cáo bí thư chính pháp ủy Lưu Thành cũng dính dáng trong đó.

Cận Đông Hải tới thành phố Hạ Hải có liên hệ thân cận với chủ KTV Đỉnh Thịnh Hạ Hải, Vương Bạc nhân cơ hội này đi nước cờ, không chỉ trấn áp Cận Đông Hải, mà muốn nâng cao uy thế cho Triệu Lập Quân ở hệ thống công an, để đấu với Cận Đông Hải.

Lưu Thành muốn biến Hạ Hải thành gò Lạc Phượng của mình, vậy Vương Bạc này cho ông ta biết, không cần trợ lực bên ngoài, chỉ dựa vào bản thân cũng có thể chơi với ông ta một trận.

Vương Bạc nhận ra Hạ Hải là vùng đất tốt để cho ông chỉnh hợp nguồn lực, từng chút bồi dưỡng thế lực và hệ phái của mình để trở mình.

Khi Tô Xán đang thỉnh thoảng dừng bút lại đọc bài trên đề thi của mình thì Vương Bạc chuẩn bị kế hoạch xuất hành gần đây nhất, nghe thư ký trưởng an bài, thêm một vài cái tên xí nghiệp trung vào nhỏ vào trong danh sách đi thăm đơn vị cấp cục.

Hiệu văn hóa phẩm Hạ Hải nhà Tô Xán vốn là địa điểm chỉ định của chính phủ, cũng được vào danh sách xí nghiệp nhỏ nổi bật, Vương Bạc tới thăm làm vợ chồng Tằng Kha và bốn năm nhân viên trong hiệu giật mình, trước đó tuy được thông báo trước, từng cùng ăn cơm với Vương Bạc, nhưng trước ống kính máy quay, Tô Lý Thành và Tằng Kha vẫn kích động tới bắt tay cũng run.

Đọc truyện chữ Full