Tiêu Vân Vân phát hiện mình thích nụ cười của Tô Xán, thích nhìn ánh mắt của Tô Xán dưới ánh chiều tà, trong đó như ẩn chứa bí mật không ai biết.
Không phải ai cũng thích được người khác chú ý, Tiêu Vân Vân nghĩ, nếu có thể cùng Tô Xán cứ vậy ngày ngày bình thường đi học, bình thường tốt nghiệp, sẽ là quãng đời cao trung đẹp nhất rồi.
Nhưng một người trúng lời nguyền thời gian như Tô Xán, chẳng thể có cuộc sống bình thường.
Tới tiết ba biết giáo viên chưa biết có học sinh mới chuyển trường, Tô Xán liền trốn tiết, mục tiêu được Tô Xán xác định trước rồi là phòng tranh khu nghệ thuật ở gần cổng trường.
Khu nghệ thuật được anh đào đang vào mùa nở rộ che kín xung quanh, khung cảnh yên tĩnh, quan trọng là nơi này có thể quan sát được cổng trường, Tô Xán muốn nhìn thấy Đường Vũ, không cần gặp nhau, chỉ cần thấy mặt cô là đủ rồi.
Biện pháp hữu hiệu nhất tất nhiên là đứng ở cửa lớp của Đường Vũ, nhưng nhớ tới lá thư của Đường Vũ, Tô Xán từ bỏ ý nghĩ này.
Cách thứ hai là đợi ở con đường mà chắc chắn học sinh nào tan học cũng đi qua, chỉ nghĩ tới nhìn thấy Đường Vũ tới, hoặc bóng lưng cô rời khỏi con đường này, Tô Xán thấy lòng cồn cào nhung nhớ.
Thôi thúc mãnh liệt đó khiến y lập tức tiến hành, tới tiết cuối cùng liền khoác cặp rời lớp luôn, làm học sinh trong lớp kinh ngạc há hốc mồm, mới chuyển trường được hai ngày đã trốn học, học sinh mới này cũng ngầu quá đi.
Ngô Thi Nhuế lắc đầu, ấn tượng ban đầu về gia đình Tô Xán đã không tốt, hiện càng thêm coi thường Tô Xán.
Có một số ít hâm mộ, song đa phần là không tán đồng, thấy Tô Xán lấy tiền đồ của mình ra làm trò đùa, qua mắt được giáo viên để trốn học, nhưng lừa được thành tích không, đến kỳ thi còn trốn được không?
Có điều đến khi giáo viên vào lớp là chẳng còn ai nhớ tới Tô Xán nữa, mọi người tập trung vào bài giảng, hết sức chăm chú, không khí thi đua học tập ở Nhị Thập Thất Trung rất cao, chẳng ai rảnh rang đi chú ý tới người khác.
Bọn họ không biết rằng thực ra Tô Xán học hết rồi, qua hơn một năm rèn luyện, Tô Xán có năng lực hấp thu siêu cường, không chỉ thế y không thích cách học gượng ép, lúc nào cũng cắm đầu học, kể cả cơ thể bài xích cũng cố gắng học, kết quả tốn công hiệu quả không cao, lại khiến tinh thần lúc nào cũng ở trạng thái mệt mỏi.
Lúc này Tô Xán hiển nhiên không có tâm trạng học tập.
Bên cạnh phòng tranh có giáo viên đang giảng giải vẽ phác họa, Tô Xán vừa tới đó ngồi, liền có người cạnh cửa sổ nhìn thấy y, song chỉ nhìn thoáng cái rồi quay đầu đi, tiếp tục chăm chú nghe giảng.
Chẳng mấy chốc Tô Xán phát hiện mình không chiến đấu một mình, có hai nam sinh đi tới, ăn mặc đều không tệ, Nhị Thập Thất Trung đại khái là số ít trường không yêu cầu học sinh mặc đồng phục, có nghĩa là không yêu cầu tư tưởng đại thống nhất, điều này hợp khẩu vị của Tô Xán, trường học có thể bao dung nhiều tư tưởng, quan niệm cùng tồn tại chính là ưu điểm chung của các trường học danh tiếng trên thế giới.
Hai nam sinh cao gầy này có sự lão thành không giống học sinh bình thường, tựa hồ đợi gì đó ngoài phòng, thấy Tô Xán nhìn mình thì một tên trợn mắt:
- Mày nhìn cái b.. à?
Tô Xán chẳng ngán, cười đáp:
- Đúng, tao nhìn cái b ... đấy.
Hai tên này da ngăm đen, nhìn là biết thuộc loại hình khá ưa vận động, tên lên tiếng nghe Tô Xán đốp lại mình thì khạc bãi đờm nhổ xuống đất, tên còn lại giữ lấy bạn mình, nói nhỏ:
- Tiền Long, đừng gây chuyện, chuyên tâm chuyện của chúng ta đi.
Sau đó quay sang Tô Xán:
- Mày nhanh mồm đấy, nhưng muốn sống tốt thì nên giữ mồm giữ miệng.
Tô Xán lờ bọn chúng đi, tiếp tục chăm chú nhìn ra ngoài.
Lúc này chuông tan lớp vang lên, hai bên rõ ràng đều không hứng thú với đối phương, nên chẳng có thêm câu nào nữa. Tiếp đó trong phòng tranh có tiếng thu thập đồ đạc, học sinh bắt đầu khoác cặp ra về.
Một nữ sinh ôm tranh vẽ rời phòng học, ăn mặc bình thường thôi, nhưng tướng mạo xinh xắn, tóc mái lưa thưa, má bầu bĩnh, hai mắt tròn rất thuần khiết, nhìn thấy hai nam sinh đợi ở cửa lớp, người rõ ràng hơi rụt lại:
- Các, các anh sao lại ở đây?
Nam sinh tên Tiền Long cười:
- Em không phải nhờ anh nói với cha anh chuyện nhà máy à, chuyện này khó.
Cô gái là con công chức nhà máy, mẹ bị bệnh, cha cô là một bảo vệ lương tháng chỉ ba trăm đồng, nếu nhà máy sập, trong nhà càng khó khăn.
Cô gái rơm rớm nước mắt.
Tô Xán nghe câu chuyện có vẻ bất thường thì hơi xoay người qua.
- Đừng khóc, em yên tâm, cha anh đồng ý rồi, cha anh rất thích hỗ trợ người khó khăn, cho nên sẽ giúp nhà máy cha em.
- Thật sao!?
Cô gái mừng rỡ, nhìn nam sinh trước mắt như nhìn toàn bộ hi vọng.
- Đương nhiên, cha anh nói sẽ chiếu cố đặc biệt tới nhà em! Yên tâm.
Tô Xán lắc đầu, nhìn vẻ mặt của Tiền Long và tên bạn là biết hai tên này quen nói dối, lời loại người này nói mà tin thà tin lợn biết leo cây.
Tiền Long mắt đảo vòng lên người cô gái:
- Anh giúp em giải quyết vấn đề, em báo đáp anh thế nào đây?
Cô gái mặt đỏ rực, cắn chặt môi nói:
- Chủ, chủ nhật này được không?
- À được, khách sạn Cẩm Giang, à không, khách sạn Phúc Lâm đi, 10 giờ sáng nhé.
Lúc này cầu thang khu nghệ thuật ồn ào, một nhóm khá đông đi xuống, trong đó có Tô Mạn, phóng viên xinh đẹp của ĐTH trường, đi cùng toàn là thành viên CLB truyền hình, bọn họ có chút đặc quyền, có thể không cần lên lớp trong vài trường hợp.
Tôn Mạn thấy cô gái kia khóc, mặt lạnh xuống:
- Họ bắt nạt bạn à?
Cô gái vội vàng lắc đầu:
- Không, không có.
Tiền Long cười chớt nhả:
- Tôi nói này chị hai, làm gì có chuyện tôi bắt nạt con gái, chị thừa biết tôi luôn thương hương tiếc ngọc mà.
Tôn Mạn không ưa gì hắn, nhíu mày:
- Cậu tốt nhất chú ý một chút cho tôi.
Cô gái lau nước mắt, cúi đầu bước đi:
- Mình, mình đi đây.
Tiền Long không quên nói với theo:
- Nhớ nhé, mười giờ chủ nhật đấy.
- Mười giờ chủ nhật cái gì?
Tôn Mạn hỏi:
Tiền Long nhìn vóc dáng yểu điệu của Tôn Mạn, cười hăng hắc:
- Không có gì, mà đảm bảo bà chị không muốn biết đâu.
Không phải chuyện của mình, vả lại Tôn Mạn biết mình chẳng thể quản lắm chuyện như thế, quay đầu đi thì thấy Tô Xán, nhíu mày lại:
- Sao chỗ nào cũng thấy cậu vậy?
Ngữ điệu đầy ghét bỏ.
Tô Xán cũng biết hành vi của mình hôm đó với một số người thực sự không hay ho gì, nhưng y có mục đích, chuyện này chẳng cần giải thích với ai, bị ghét thì bị ghét, y chẳng sợ bị giáo viên chủ nhiệm ghét nữa là.
Lúc này tên đi cùng Tiền Long giật tay bạn, chỉ:
- Ê, Đường Vũ kìa.
Tim Tô Xán như bàn tay vô hình bóp một cái, đầu quay ngoắt sang với tốc độ nhanh nhất, thiếu chút nữa ngoẹo luôn.
Người chưa tới nhưng không khí như có hồng nhạt mang hương thơm thoang thoảng làm bao trái tim thiếu niên xốn xang.
Đường Vũ xuất hiện ở cuối đường, quần jean, áo sơ mi, cổ áo buộc nơ nhỏ, hai tay xách chiếc cặp nhỏ màu đen để trước người, cô vẫn thanh lệ như cũ, đôi mắt xa xăm đượm buồn, đơn giản, song mùi vị đó không phải tận mắt nhìn thấy khó miêu tả được rung động trong lòng.
Hai hàng anh đào màu hồng phơn phót trồng bên đường, hoa đã nở rộ, một màu hồng tươi đẹp bao phủ khắp nơi, đúng lúc trận gió cuốn tới, muôn vàn cánh hoa rơi lả tả như cơn mưa, lác đác hạ xuống khắp người Đường Vũ.
Hoa đẹp, song người còn xinh đẹp hơn.
Chỉ có chút khác biệt, mái tóc trước kia dài quá vai đã cắt đi, mái tóc ngắn gọn gang ôm lấy khuôn mặt xinh đẹp. Cô ấy cắt tóc rồi, Tô Xán biết Đường Vũ rất yêu mái tóc của mình, xem những ảnh của Đường Vũ từ nhỏ tới lớn để trong phòng ngủ của cô, Đường Vũ chưa từng đổi kiểu tóc, vậy mà rời Hạ Hải, cô ấy lại cắt đi mái tóc yêu quý, cô ấy muốn hoàn toàn dứt bỏ chuyện đã qua?
Một khắc trước Tô Xán muốn bất chấp tất cả ôm Đường Vũ vào lòng, nhìn thấy sự thay đổi của Đường Vũ, y chùn chân.