Có người gọi tên mình, Đường Vũ quay đầu lại, thấy một nam sinh đang chạy nhanh tới, cao đại khái 1m8, mặc áo sơ mi caro, rất là khỏe khoắn.
Hắn không thuộc loại đẹp trai, tách riêng bất kỳ bộ phận nào trên mặt ra không làm người ta có cảm tình, đôi mắt hẹp dài, cái mũi rộng, hai cánh môi mỏng, thế nhưng kết hợp lại thì rất hài hòa, tạo nên sức hút độc đáo.
Nam sinh đẹp trai có thể nhìn thấy khắp nơi, Tô Xán thấy chính loại hình nhìn không đẹp trai, song cực cool này mới thực sự nổi bật, chính vì thế ngay cả Tô Mạn cũng liếc nhìn thêm vài cái, không ai chú ý Tô Xán vừa mới bước chân ra lại thu về.
Dương Thừa là nhân vật mà nếu xuất hiện trên sân bóng thế nào được đám nữ sinh rít chói tai, ở trong khối cũng rất nổi tiếng, điều đó tạo nên sự tự tin của hắn, song đối diện với Đường Vũ, có cảm giác không dám nhìn thẳng, nhìn thêm ba giây thôi cũng làm tim đập loạn nhịp, thậm chí tự ti.
Muốn bản thân không sợ một thứ, cách tốt nhất là chinh phục nó, chinh phục cô gái này có lẽ là chuyện vĩ đại hơn cả chinh phục kỳ thi cao khảo.
Ở mặt này hắn có ưu thế, cha mẹ hắn và cha mẹ Đường Vũ khá thân thiết, nếu không hắn không có khả năng tiếp cận Đường Vũ như thế này.
- Chuyện gì?
Vẫn là loại ngữ khí lạnh nhạt đó, gần như làm Dương Thừa yêu thích phát cuồng:
- À, cũng không có gì, trong lớp muốn chúng ta chuẩn bị một chút, báo bảng tuần sau do hai chúng ta chuẩn bị, mình muốn thảo luận một chút, chuyện sinh viên Đh Chiết Giang quay về trường cũ, mình định lấy tiêu đề "đào lý xuân phong nhất bôi tửu, giang hồ dạ vũ thập niên đăng", ca ngợi họ làm rạng danh trường ta.
Gió xuân một chén niềm vui đậm
Đèn tối mười năm nỗi nhớ xa
Gửi Hoàng Cơ Phục - Hoàng Đinh Kiên.
- Ừm, hai câu thơ đó rất thích hợp với chủ đề, lấy đó triển khai đi, còn chuyện gì nữa không?
Đường Vũ gật đầu tán đồng.
Xung quanh không ít người nhìn họ, hâm mộ Dương Thừa có thể nói chuyện riêng với Đường Vũ, song Dương Thừa có khổ tự mình biết, cách thức nói chuyện của Đường Vũ, không vận toàn lực ứng phó, vài ba câu là tắc tị không biết nói gì nữa rồi, ngay cả người tự nhận là thân kinh bách chiến như Dương Thừa cũng thế:
- Còn một chuyện nữa, hôm nay trên lớp mình chép bài môn Hóa không đầy đủ, mượn vở bạn được không? Mình sẽ mang tới trả tận nhà luôn.
Đường Vũ đứng lại nhìn Dương Thừa, ánh mắt bỗng nhiên dịu đi rất nhiều làm trái tim Dương Thừa đập dồn dập, vì Đường Vũ chưa bao giờ nhìn ai với ánh mắt này, chẳng lẽ mình vô kế khả thi phải dùng chiêu hạ sách nhất lại trúng rồi?
Tôn Mạn lúc này thấy Tô Xán sững sờ nhìn Đường Vũ, cô thấy đám con trai nhìn Đường Vũ nhiều lắm rồi, nhưng cái kiểu như xung quanh hoàn toàn không còn sự hiện diện ai khác thì chưa thấy bao giờ, ánh mắt y bao hàm tình cảm vô hạn.
Cô không khỏi có chút tức giận, tên này trước mặt mình thì thái độ chẳng làm sao, vậy mà nhìn thấy Đường Vũ lại như thế, không nhịn được nói:
- Học sinh chuyển trường, biết cô ấy là ai không?
Thấy Tô Xán mang vẻ mặt ngơ ngác nhìn mình, Tôn Mạn tiếp tục:
- Không biết là tốt nhất, biết rồi chỉ thất vọng thôi, không tới lượt cậu đâu, mà dù trời cho mỗi người một cơ hội thì cậu cũng phải xếp hàng đợi thêm vài năm nữa đã, đừng mơ mộng.
Cảm thấy đả kích Tô Xán đủ rồi, Tô Mạn mỉm cười rất lịch sự với Tô Xán, nhưng ở thời khắc này tuyệt đối không có ý tốt, tiếp đó đi ra ngoài, chen vào cuộc nói chuyện của Đường Vũ và Dương Thừa, bình thường cô chẳng ưa gì Dương Thừa hết.
Sự xuất hiện của Tô Mạn làm Đường Vũ sực tình từ hồi ức ngọt ngào, thái độ lãnh đạm như cũ:
- Xin lỗi, mình để vở Hóa ở trong lớp rồi, không mang theo.
Tôn Mạn có vẻ khá thân thuộc với Đường Vũ, cuộc trò chuyện của ba người trở nên tự nhiên hơn. Tô Xán tất nhiên không nghe thấy họ nói với nau những gì, nhìn Đường Vũ càng thành thục hơn xưa, càng xinh đẹp hơn, lại nhìn nam tử bên cạnh, liên tưởng tới lá thư Đường Vũ gửi cho mình, mái tóc cắt ngắn của cô, Tô Xán mất hết niềm tin.
- Em chào thầy.
Đằng sau có tiếng chào chỉnh tề, Tô Xán không để ý. Vương Quý Văn gật đầu đáp lại học sinh chào mình, ánh mắt liếc qua Tô Xán chỉ khoảnh khắc, đi tiếp như không hề quen biết, Tô Xán không chào hỏi, ông tất nhiên chẳng để ý tới y.
Tô Xán vẫn tiếp tục nhìn ra cổng cho tới khi không thấy bóng hình Đường Vũ nữa.
Thứ nhìn thấy chưa chắc là chân tướng, Tô Xán an ủi bản thân, chạy nhanh ra khỏi trường theo hướng ngược lại với Đường Vũ.
Nhìn thấy cô nữ sinh đáng yêu lúc nãy, Tô Xán thở phào chạy tới trước mặt:
- Đợi chút.
Mắt cô gái ánh lên vẻ cảnh giác, hơi lùi lại:
- Bạn là ai? Tìm tôi có chuyện gì?
Tô Xán không đáp, mở cặp xé một trang giấy viết địa chỉ vào đó, đưa cho cô gái:
- Nhà tôi mở cửa hiệu bán đồ văn phòng phẩm, đang cần người, nếu trong nhà bạn cần một việc làm có thể tới địa chỉ này. Tôi không biết nhà bạn có chuyện gì, xong đừng tin lời hai tên kia nói, bọn họ nói dối đấy. Thế nhé, tôi còn có chuyện gấp phải đi đây.
Nhét tờ giấy vào tay cô nữ sinh chưa hết sửng sốt vì không hiểu gì cả, Tô Xán chạy ra bến xe bus.
Đường Vũ đi ra ngoài đường, gặp thêm mấy người bạn, thi thoảng cô quay đầu lại nhìn trường học, thậm chí tới chỗ đèn hiệu, cô vẫn quay đầu nhìn cổng trường.
Tôn Mạn cũng quay đầu lại nhìn, thắc mắc:
- Sao vậy Đường Vũ, quên cái gì à?
- Không có gì cả, mình nhìn nhầm thôi.
Đường Vũ lắc đầu, lúc nãy rẽ qua cổng trường, tựa hồ thoáng thấy một bóng người ở khu nhà nghệ thuật, nhưng nơi này người qua người lại nườm nượp, người giống người là bình thường, người đó không có khả năng xuất hiện ở đây.
….
Tô Xán không định làm đấng cứu thế tùy tiện can thiệp vào vận mệnh của người khác, nhưng cũng không lạnh lùng để chuyện tồi tệ xảy ra trước mắt, bắt taxi tới nhà máy Long Thịnh ở gần vành đai số ba, hiện giờ Dung Thành còn chưa phát triển tới đây, qua vành đai hai là khá hảo lánh rồi, trông như về nông thôn vậy. Nhà máy Long Thịnh nằm bên con đường đầy cỏ dại.
Nhà máy rất lớn, tường gạch đỏ, cổng sắt, từ xa Tô Xán nhìn thấy chiếc Santana màu đỏ của Đông Kiến Quân.
Ở cổng nhà máy không ít người, người tổng công ty tới rất được hoan nghênh, có vẻ họ cho rằng đây là cọng có cứu mạng của mình.
Tô Xán xuống xe, băng qua đường, chen vào trong đám đông, nghe thấy tiếng cha mình:
- Giám đốc Triệu, anh cứ yên tâm, công ty cử tôi xuống đây là để xử lý vấn đề lối thoát tương lai của mọi người, tôi nhất định sẽ nỗ lực, tìm một công ty có tiềm lực giúp nhà máy trở lại vận hành bình thường, giúp anh chị em công nhân có tiền lương ổn định.
Giám đốc nhà máy tên Triệu Minh Nông, lý lịch nhân sinh khá là truyền kỳ, từ một công nhân đốt lò bình thường, làm việc qua nhà máy nông khí, nhà máy làm bút, nhà máy in, từng bước điều tới vị trí giám đốc nhà máy lễ phẩm, đạt được khen ngợi cấp quốc gia, có điều đã là chuyện từ thập niên 80 rồi.
Tô Lý Thành trong lúc hỏi han chuyện công nhân chợt thấy Tô Xán, song ông ta đang có chuyện đau đầu, chẳng rảnh để ý tới y, bảo Tô Xán đừng chạy lung tung, lát nữa về nhà.
Triệu Minh Nông vừa giới thiệu tình hình, vừa dẫn Tô Lý Thành đi thăm nhà xưởng, một số cán bộ nhà máy tới chất vấn trực tiếp đến khi nào tổng công ty mới giải quyết vấn đề bao thầu, đến khi nào mới sản xuất trở lại, hiện nhà máy đã dừng sản xuất ba tháng rồi.
Khi đi qua xưởng số hai, thấy máy móc làm làm bút, Tô Xán chợt hỏi:
- Giám đốc Triệu, hiện giờ đồ văn phòng phẩm đang bán rất tốt, vì sao không chuyên làm cái này?
Vì chính nhà mình cũng bán đồ văn phòng phẩm, Tô Lý Thành biết khá rõ thị trường này, không trách Tô Xán, nhìn sang Triệu Minh Nông đợi trả lời.