TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi
Chương 4576

Chương 4576

Đầu dây bên kia, nghe thấy phản ứng của Quan Triều Viễn, Tống Chỉ Manh liền biết mình đã gây ra họa lớn. Cô quay sang nhìn Khúc Thương Ly, vẻ mặt kích động: “Làm sao bây giờ? Hình như em lại gặp rắc rối rồi…”

Thấy vẻ mặt kinh hoàng của cô, Khúc Thương Ly nhéo má cô, vẻ mặt cưng chiều: “Yên tâm, có anh đây.”

Tống Chỉ Manh thè lưỡi, tựa vào lòng Khúc Thương Ly: “Ảnh đế Khúc, anh tốt quá đi! Em thật hối hận, tại sao trước kia lại lãng phí nhiều năm như vậy! Cho nên bây giờ mỗi giây được ở bên cạnh anh, em đều rất trân trọng, chỉ hận không thể ngày nào cũng bám lấy anhl”

Tống Chỉ Manh nói từ tận đáy lòng, không có bất cứ khoa trương. Nhìn Tống Chỉ Manh tựa vào lòng mình, khóe miệng Khúc Thương Ly giơ lên, hai tay ôm lấy cô.

Cứ cách hai tháng, anh sẽ dân Tống Chỉ Manh đi tái khám. Lần trước tái khám là khoảng nửa tháng trước. Bác sĩ nói với anh răng bởi vì tâm trạng Tống Chỉ Manh trở nên vui vẻ nên chứng bệnh của cô đã dần dần ổn định, tạm thời chưa đến mức chuyển biến xấu.

Nghe vậy, Khúc Thương Ly cảm thấy nhẹ nhõm hơn. Cho nên gần đây Khúc Thương Ly có thể nói là nghe lời Tống Chỉ Manh răm rắp. Để làm cô vui, anh quả thực bất chấp mọi thủ đoạn, bất chấp hậu quả.

Nhưng sự trả giá của anh cũng nhận được hồi báo tương ứng. Ít nhất bây giờ bệnh tình của Tống Chỉ Manh đã có xu hướng ổn định.

“Đúng rồi, chúng ta về trễ như vậy, Nhất Phàm ở nhà một mình không có vấn đề gì chứ?” Tống Chỉ Manh đột nhiên ngẩng đầu nhìn Khúc Thương Ly.

“Bây giờ nó đã không còn là trẻ con năm sáu tuổi nữa, nó đã chín tuổi rồi, ở nhà một mình cũng không sao đâu.

Huống chỉ trong nhà còn có dì Lưu.”

Khúc Thương Ly cúi đầu, gác cằm lên trán Tống Chỉ Manh: “Đúng rồi, chuyện lân trước anh nói với em, em suy xét sao rồi?”

Tống Chỉ Manh chớp mắt khó hiểu: “Chuyện gì?”

Kể từ khi xác định Tống Chỉ Manh bị măng chứng bệnh này, Khúc Thương Ly phát hiện trí nhớ của cô không tốt cho lắm. Chẳng qua chính cô còn chưa nhận thấy được điều đó mà thôi. Khúc Thương Ly cố gắng làm cho biểu cảm của mình trở nên tự nhiên, chọc lên trán Tống Chỉ Manh: “Em ấy à, thật không biết mấy năm nay anh không ở bên cạnh, em sống sót bằng cách nào nữa.

Anh nói tới chuyện công khai quan hệ của chúng ta.”

“Chuyện này à.” Tống Chỉ Manh nở nụ cười hạnh phúc, nhưng vẻ mặt vẫn còn do dự: “Nhưng sự nghiệp của anh đang trên đà phát triển, đột nhiên công khai quan hệ của chúng ta có khi nào sẽ ảnh hưởng tới sự nghiệp của anh không?”

Khúc Thương Ly nhéo mũi cô: “Đồ ngốc, sự nghiệp lớn nhất trong cuộc đời anh là cho em là Nhất Phàm hạnh phúc.

Không có chuyện này quan trọng hơn chuyện này.”

Không hiểu sao nghe thấy Khúc Thương Ly xưa nay vốn kiệm lời lại nói như vậy, sống mũi Tống Chỉ Manh cay cay, khóe mắt đỏ hoe. Thấy vậy, Khúc Thương Ly không nhịn được trêu cô: “Sao vậy? Cảm động không nói nên lời à?

“Anh thật đáng ghét!”

Tống Chỉ Manh tức giận đấm lên ngực anh, trong lòng ngọt ngào như bôi mật. Cô ngẩng đầu lên nhìn Khúc Thương Ly: “Em đều nghe anh. Chỉ cần anh cảm thấy công khai được thì chúng †a sẽ công khai. Nếu anh không muốn thì chúng ta sẽ không nói.”

Đọc truyện chữ Full